Sáng sớm, 7.
0 Đồng hồ sinh học của Đường Tư Vũ luôn đánh thức cô rất đúng giờ. Suy nghĩ đầu tiên của cô là xem con trai đã dậy chưa, nhưng một ý nghĩ khác lại lập tức xuất hiện. Hôm qua không phải con trai cô được đưa ra nước ngoài rồi sao? Cô lập tức thả lỏng eo, gối lên tay tiếp tục ngủ một lúc.
Không có con trai bên cạnh, cô liền lười biếng giống như một con mèo, thật thoải mái làm sao.
Đường Tư Vũ nằm trên giường xem người hâm mộ của Tô Hi mở ra cuộc đại chiến. Thấy đã 110 trưa, cô thực sự đói rồi, mới chịu rời giường.
Đầu tiên, cô pha một ly sữa, đứng trên ban công, ngắm nhìn khung cảnh của những tòa nhà cao tầng phía xa, và tận hưởng làn gió mát rượi thổi qua.
Biệt thự của Hình Liệt Hàn chiếm giữ cả một vùng có nguồn tài nguyên độc đáo, thế dựa vào sườn núi, không khí trong lành, môi trường trong sạch, hoàn toàn khiến người ở có cảm giác tận hưởng, tuyệt vời.
Bữa trưa, Đường Tư Vũ tùy ý làm một chút đồ ăn. Cô nghĩ, Hình Liệt Hàn đưa Hình Nhất Nặc và con trai đi sẽ không trở lại sớm như vậy, cô có thể tận hưởng CUỘC sống trong căn biệt thự lớn này.
Trong đại sảnh yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại di động của cô vang lên giòn giã, Đường Tư Vũ hơi giật mình, lẽ nào là Diệp Du? Cô bước tới cầm lên, hóa ra là cha cô. Từ lần yến tiệc trước, cô chưa chủ động gọi điện cho ông, nên cảm thấy có chút áy náy.
“Alo, cha ạ.” Đường Tư Vũ nhanh chóng nhắc máy.
“Tư Vũ! Gần đây con có bận không? Lúc nào đưa Tiểu Hi về nhà ăn cơm đi. Cha cũng bảo Y Y dọn phòng cho con rồi.” Giọng Đường Hùng từ đầu bên kia truyền đến rất nhẹ nhàng, ôn hòa.
Trái tim của Đường Tư Vũ ám lên, cô cười, nói: “Con không bận.” “Con có thể đưa Tiểu Hi về nhà dùng bữa tối nay được không? Vừa hay hôm nay cha nghỉ ở nhà.” Đường Tư Vũ khẽ nhíu mày, có vẻ như Khưu Lâm và Đường Y Y không nói với cha cô về mối quan hệ cha con giữa Tiểu Hi và Hình Liệt Hàn, nhưng cô nghĩ, Khưu Lâm sao có thể chủ động nói với cha cô chuyện này? Bà ta tất nhiên sẽ không muốn cha cô biết rằng cô đã sinh ra một đứa trẻ cho nhà họ Hình! Xem ra cô phải về gặp cha để nói rõ chuyện này! “Vâng ạ! Chiều nay con sẽ về!” Đường Tư Vũ đáp.
“Vậy cha sẽ ở nhà đợi con.” Đường Hùng vui vẻ đáp lại.
Sau khi cúp điện thoại, Đường Tư Vũ cũng chuẩn bị để về nhà vào buổi chiều. Khưu Lâm là người tâm cơ rất sâu, cô không biết sau khi bà ta biết đến quan hệ của cô và Hình Liệt Hàn thì sẽ nghĩ ra chuyện gì để giải quyết mình.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện làm náo loạn gia đình, đến mức quá ương ngạnh nên chuyện gì có thể nhẫn nhịn cô liền cố nhẫn nhịn vì cha. Giờ Khưu Lâm đã biết cô được cây to Hình Liệt Hàn chống lưng, nhất định bà ta sẽ có cảm giác khủng hoảng tinh thần, nguy cơ khắp nơi, không thể yên tâm, thoải mái được.
Vừa lúc cô cũng có thể về nhà và xem Khưu Lâm muốn làm gì.
Đường Tư Vũ tìm thấy một chiếc váy thời trang trong tủ. Ba giờ chiều cô xuống nhà để xe. Vì xe của cô chưa được lái đến đây nên cô đành mượn xe của Hình Liệt Hàn để ra ngoài.
Đường Tư Vũ chọn chiếc sedan lái lần trước, chạy thẳng về hướng nhà họ Đường.
Lúc này, tại sân bay quốc tế, một chiếc máy bay tư nhân rất lớn hạ cánh, bóng dáng Hình Liệt Hàn ưu nhã, thanh tao bước xuống cùng với trợ lý và vệ sĩ.
Anh vừa đi ra ngoài sân bay vừa lấy điện thoại di động ra, đương nhiên là tìm số của Đường Tư Vũ rồi gọi đi.
Đường Tư Vũ đang lái xe trên đường, nhìn thấy cuộc gọi đến, cô giật mình, Hình Liệt Hàn nhanh vậy đã trở về rồi? Cô kết nói điện thoại với ô tô: “AloI” “Anh về rồi, tối nay ăn cùng nhau đi.” Giọng nói trầm và từ tính của người đàn ông vang lên trong xe, cảm giác còn hấp dẫn, quyền rũ hơn giọng nam vừa hát.
Đường Tư Vũ trực tiếp trả lời: “Tối nay không được, tôi phải về nhà một chuyến, sao anh về sớm vậy?” Đầu bên kia điện thoại, Hình Liệt Hàn có chút không hài lòng hỏi: “Cha em chỉ gọi em thôi, không gọi cả Mộ Phi chứ!” Đường Tư Vũ cũng không hỏi cha, nên đương nhiên không biết, cô đáp: “Tôi không biết, chắc không gọi đâu. Nhưng cha muốn tôi về ăn cơm.” Trái tim Hình Liệt Hàn siết lại, anh trực tiếp ra lệnh: “Đường Tư Vũ, đến đón anh, anh sẽ cùng em trở về.” “Cái gì? Anh muốn tới nhà tôi sao?” Đường Tư Vũ giật mình.
“Sao nào? Em ghét bỏ người bạn trai này, không muốn mang theo phải không? Nhanh lên! Anh sẽ đợi em ở sân bay. Đến nơi thì gọi cho anh.” Hình Liệt Hàn nói xong liền cúp điện thoại, không cho cô cơ hội từ chối.
Đường Tư Vũ lúc này mới ra khỏi nhà đi không lâu.
Cô cắn cắn môi. Anh đã muốn đi thì cô đi đón anh vậy! Dù sao, việc kéo anh cùng về cũng có thể khiến Khưu Lâm bị sốc.
Đường Tư Vũ rẽ và chuyển làn tại một ngã tư, rồi đi thẳng về hướng sân bay.
Trong một quán cà phê cao cấp ở sân bay, Hình Liệt Hàn vừa ngồi xuống, trợ lý Hàn Dương đã mở máy tính xách tay. Hình Liệt Hàn nhìn chằm chằm vào màn hình, đọc mail với đôi mắt sâu và sắc bén.
Khi người phục vụ đến ghi lại lựa chọn của khách, thấy người đàn ông ngồi bên cửa sổ thì trực tiếp ngừng hít thở. Anh áy thật đẹp trai, thật đàn ông! Hàn Dương gọi cho Hình Liệt Hàn một tách cà phê, loại mà anh thường uống. Người phục vụ rời đi, không quên nhìn Hình Liệt Hàn thêm một lần nữa.
Ở sân bay cũng có rất nhiều cô gái xinh đẹp và thời trang ra ra vào vào. Ở bàn đối diện với Hình Liệt Hàn, ba người phụ nữ trang điểm đậm và ăn mặc lộng lẫy vừa ngồi xuống. Cô gái xinh đẹp và quyến rũ nhất đang nhìn sang Hình Liệt Hàn..
Đôi mắt xinh đẹp của mở to hơn một chút, sau đó, cô trực tiếp mở chiếc áo sơ mi mỏng khoác bên ngoài, để lộ ra nửa thân trên đầy đặn, cắn cắn môi rồi nháy mắt với Hình Liệt Hàn, cố gắng khiến người đàn ông chú ý đến.
Đáng tiếc, cho dù cô ấy có làm gì đi chăng nữa, người đàn ông ở phía đối diện cũng chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình với ánh mắt lạnh lùng, không thèm ngắng đầu lên.
Hai cô gái ngồi bên cạnh nhìn thấy ánh mắt quyến rũ của cô, liền quay đầu nhìn lại, họ cũng trực tiếp bị rung động.
“Trời ơi! Đẹp trai quái” “Tôi thật muốn chụp ảnh.” Nói xong một cô cầm điện thoại lên chụp hình Hình Liệt Hàn, lúc này vệ sĩ mới phát hiện ra, lạnh lùng ra lệnh: “Không được chụp ảnh”.
Ba cô gái sửng sốt trước lời cảnh báo của vệ sĩ, nhanh chóng đặt điện thoại xuống. Mà Hình Liệt Hàn dường như không bị động tĩnh xung quanh quấy rày, ngón tay thon dài của anh đang bận trả lời email.
Hai mươi phút sau, điện thoại di động bên cạnh vang lên, anh cầm lên thì thấy người gọi là Đường Tư Vũ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười gợi cảm, anh nghe máy: “Đến rồi?” “Đến rồi! Ở cửa. Tôi lái chiếc xe thể thao màu trắng lúc trước.” Giọng nói ngọt ngào của Đường Tư Vũ truyền đến.
Hình Liệt Hàn đóng laptop đưa cho Hàn Dương. Anh cầm lấy điện thoại, đứng dậy. Đầu cô gái ngồi bàn bên cạnh nóng lên, lập tức đưa tay ra và mạnh dạn ngăn Hình Liệt Hàn lại: “Anh đẹp trai, có thể để lại số liên lạc được không?” Cô gái tự dâng đến cửa nghĩ rằng, người đàn ông này chắc chắn sẽ không từ chối! Hình Liệt Hàn cuối cùng cũng nhìn cô một cái, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng chán ghét. Anh nói “không tiện” rồi đi ngang qua cô, thân hình cao lớn khiến người khác không dám tới gần.