Mục lục
Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mị Lạp không chịu từ bỏ Hạng Kình Hạo, tất nhiên dù là vậy cô ta cũng không muốn sau này em gái được gả cho người cao quý hơn cô ta.



Cô ta chỉ muốn lợi dụng em gái để phá hoại tình cảm giữa Hạng Kình Hạo và Tưởng Hân Vy.



“Hân Vy, đồ ăn ở đây cháu có quen không?” Hạng phu nhân quan tâm hỏi thăm Tưởng Hân Vy, hôm nay bọn họ dùng đồ ăn Tây.



Tưởng Hân Vy mỉm cười gật đầu: “Cháu ăn rất ngon, cảm ơn dì quan tâm.”



“Ăn được thì tốt, lát nữa dì sẽ chuẩn bị vài món tráng miệng đặc sắc theo kiểu châu Á cho cháu.” Hạng phu nhân đặc biệt chăm sóc cho Tưởng Hân Vy.



Mị Lạp thấy cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện, cô ta lập tức đặt dĩa xuống, giơ tay lên: “Cháu có một chuyện muốn nói với mọi người!”






“Ò! Mị Lạp, cháu có chuyện gì quan trọng sao?” Hạng phu nhân nhìn sang cô ta.



“Cháu… cháu có chuyện muốn nói. Chuyện giữa cháu và anh Kình Hạo, nếu không nói ra, cháu cảm thấy rát thiệt thòi.” Mị Lạp tỏ vẻ đáng thương.



Hạng Kình Hạo cau mày, anh đoán được cô ta muốn nói gì, liền trầm giọng cảnh cáo: “Mị Lạp.”



Tưởng Hân Vy cũng đoán ra Mị Lạp muốn nói gì, không ngờ cô ta lại muốn nói ra chuyện này trước mặt người lớn.



“Anh Kình Hạo, xin lỗi anh. Em biết anh mát trí nhớ, có vài chuyện không nhớ rõ, nhưng em thì vẫn nhớ rất rõ, em không muốn hai chúng ta bỏ qua chuyện này.” Hai mắt Mị Lạp ngắn nước, có chút đáng thương.



Vợ chồng Hán Sâm không biết con gái muồn nói gì, nhưng nhìn thái độ oan ức này, bọn họ rất muốn biết con gái mình đã phải chịu đựng chuyện gì.



“Mị Lạp, có chuyện gì con cứ nói đi.”



Nghê Sơ Tuyết tròn mắt nhìn chị gái cô, dáng vẻ yếu đuối này không phải phong thái thường ngày của Mị Lạp, cô cắn môi: “Chị, chị có chuyện gì oan ức sao?”



Mị Lạp nhìn Tưởng Hân Vy ở đối diện, thấy ánh mắt đầy lo lắng của Tưởng Hân Vy, cô ta không khỏi đắc ý, cắn môi nói: “Con… con và anh Kình Hạo từng ở với nhau.”



Câu nói này không rõ ràng nhưng mọi người đều hiểu, chuyện này cũng không tiện nói rõ.






Hạng phu nhân sửng sốt, bà nhìn Hạng Kình Hạo rồi lại nhìn Mị Lạp, chẳng lẽ trước đây con trai từng thân mật với Mị Lạp sao?



Sắc mặt Hạng Kình Hạo sầm xuống, anh biết Mị Lạp đang nói dối nhưng lại không có bằng chứng. Hạng Kình Hạo cắn môi nhìn chằm chằm Mị Lạp ở đối diện, cô ta lại dùng ánh mắt say đắm nhìn anh như thể mình rất thiệt thòi vậy.



Tưởng Hân Vy cụp mắt nhìn ly cà phê. Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người lướt qua người mình, mặc dù là ánh mắt lo lắng nhưng cô vẫn rất khó chịu.



“Mị Lạp, chuyện xảy ra từ bao giờ?” Khắc Hy Á phu nhân hỏi.



Mị Lạp không muốn nói rõ mọi chuyện ra: “Mẹ, con xin lỗi, trước đây con không nói với mẹ chuyện này, nhưng quả thực con và anh Kình Hạo từng cùng nhau rồi. Nhưng anh ấy lại mắt trí nhớ, quên mắt chuyện này.”



Hạng phu nhân và Hạng Tư Niên liếc nhìn nhau, có chút không hiểu. Nếu con trai và Mị Lạp từng cùng nhau, tại Sao trong vòng hai năm qua bọn họ không tháy con trai và Mị Lạp qua lại chứ? Mấy năm nay con trai đi khắp nơi nghiên cứu, không thường xuyên về nhà. Cho dù có về thì cũng ở phòng thí nghiệm, không hề dẫn Mị Lạp về ăn cơm.



“Mi Lạp, chuyện này là thật sao?” Trước mặt vợ: chồng Hán Sâm, Hạng phu nhân không thể để chuyện này trôi qua dễ dàng.



“Là thật, dì.” Mị Lạp gật đầu.



“Nếu vậy thì, Kình Hạo đã mắt trí nhớ, có lẽ không còn nhớ rõ chuyện trước đây nữa.”



“Cháu chỉ muốn anh Kình Hạo cho cháu một cơ hội, để cháu và anh ấy tìm lại tình cảm trước đây.” Ý của Mị Lạp rất rõ ràng, đuổi Tưởng Hân Vy đi, để cô ta ở bên Hạng Kình Hạo.



Bầu không khí trên bàn ăn bỗng trở nên đong cứng, ánh mắt của trưởng bối đều đánh giá Hạng Kình Hạo và Mị Lạp, dường như có hơi giật mình vì chuyện này.



Hạng Kình Hạo thân là nhân vật chính trong câu chuyện này có sắc mặt rất tệ, anh liếc mắt đã nhận ra kế hoạch của Mị Lạp, chẳng qua là cô ta muốn dùng áp lực của trưởng bối để uy hiếp anh.



Nhưng mà Mị Lạp làm như vậy cũng chỉ khiến anh càng nhận rõ bản chất của cô ta, vì đạt được mục đích không chừa thủ đoạn nào.



Ánh mắt Hạng Kình Hạo nhìn xuống cô gái bên cạnh, sự lo âu và hốt hoảng không cần nói cũng biết, bỗng nhiên anh đưa tay kéo tay Tưởng Hân Vy: “Hân Vy, theo anh đi về phòng, anh có chuyện muốn nói với em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK