Mục lục
Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tưởng Hân Vy ở bên cạnh, được thừa hưởng gen người đẹp của nhà họ Tưởng, trang điểm phù dâu nhẹ nhàng nhưng cũng rất quyền rũ.



Điều Tưởng Hân Vy đang lo lắng bây giờ chính là phù rẻ, cô không khỏi tự hỏi sẽ là người như thế nào.



Nhưng bây giờ vị phù rễ kia vẫn chưa xuất hiện!



Hình Nhất Nặc nhìn Bạch Hạ với ánh mắt đầy ý cười, cuối cùng cũng có một cô chị dâu xinh đẹp về dạy dỗ anh ba của mình rồi, cô đang thầm hả hê đây này!



Hơn nữa, Hình Nhất Phàm rõ ràng rất nghe lời của Bạch Hạ, đó là vì yêu một người nên sẵn sàng để người đó kiểm soát mình.



“Hạ Hạ, em rất xinh đẹp.” Đường Tư Vũ khen ngợi.






Bạch Hạ nghe vậy có chút ngại ngùng, lúc này điện thoại di động bỗng vang lên, cô càm máy lên, là ba cô gọi đến, cũng đã rất lâu cô không gặp ba mình rồi, cô mỉm cười nói: “Ba em gọi, em đi nghe máy chút đã.”



Bạch Hạ đi sang một bên bắt máy: Alo, ba, ba đến rồi ạ?”



*Ba vừa xuống thuyền.” Giọng của Bạch Thế Trạch từ đầu bên kia truyền đến, sau khi đi nghỉ dưỡng thả lỏng tâm tình thì rõ ràng ông đã bình tĩnh hơn rất nhiều.



“Vậy để con bảo Nhất Phàm kêu người đi đón ba.” Bạch Hạ vội vàng nói.



“Không cần đâu, người bên nhà thông gia đã sắp xếp người đón ba rồi, bây giò ba đang sang đó đây!”



Trong lòng Bạch Hạ cảm thấy rất ấm áp, hóa ra ba mẹ chồng sớm đã cho người đi đón ba rồi, cô cười nói: “Dạ, vậy ba sang đây ăn chút gì đó đi nhé!”



Ở bên phía sân bay, từ một chiếc máy bay tư nhân siêu to, một bóng người cao gầy kéo theo hành lý bước xuống, trên tay anh vắt một chiếc áo vest, tay còn lại càm một cốc cà phê, áo sơ mi xám và quần tây đen.



Cánh tay anh cong lại, trên cánh tay rắn chắc của anh còn có hai chiếc vòng màu đen, dáng người cao ráo, đôi chân dài thẳng, chẳng khác gì một nam người mẫu hàng đầu vừa bước ra từ sàn diễn chữ T.



Không chỉ có thân hình chuẩn mà còn đi kèm cả với gương mặt điển trai, quyền rũ.



Vậy nên, người đàn ông này hiển nhiên giống hệt như thân phận của anh ta, là con cưng của trời. Khung cảnh làm nền hoành tráng sau lưng anh khiến các nhân viên phục vụ xung quanh không khỏi nhìn sang, kinh ngạc cảm thán trước danh tính và lai lịch của vị khách này. Một chiếc phi cơ riêng to như vậy mà chỉ chở một mình anh, hơn nữa bên cạnh anh ta còn không có một người vệ sĩ nào.






Anh giống như một vị khách du lịch bình thường hơn, vừa kéo theo một chiếc vali đen đơn giãn, vừa tao nhã nhấp một ngụm cà phê. Nhìn thấy hai anh em nồi bật đang đi về phía mình, anh lập tức mỉm cười đi tới.



Hình Liệt Hàn và Hình Nhất Phàm đón người đang bước đến, Hình Nhất Phàm nhìn người trước mặt, quả thực cảm thấy nhan sắc của mình bị đe dọa, nhưng may mắn thay, hôm nay anh là chú rể, đừng ai hòng chiếm spotlight của anh.



“Hình đại ca, đã lâu không gặp.” Tiếng phổ thông của anh rất chuẩn, từ tính lại sâu sắc.



“Đã lâu không gặp, Kình Hạo!” Hình Liệt Hàn nói xong, hai người thân thiết trao nhau một cái ôm. Sau khi ôm xong, Hình Liệt Hàn giới thiệu Hình Nhất Phàm với anh ta: “Đây.



là em trai anh, Nhất Phàm, chú rể của ngày hôm nay.”



Hạng Kình Hạo híp mắt cười nhìn Hình Nhất Phàm: “Nghe Hình đại ca một mực nhắc tới em trai thiên tài, hôm nay rốt cuộc cũng được gặp, vinh hạnh.”



Hình Nhất Phàm thấy rõ người này rõ ràng ra vẻ khiêm tốn, nhưng đến hơi thở cũng lộ ra hơi thở phách lồi.



“Chào cậu, Hình Nhất Phàm.” Hạng Kình Hạo đưa tay ra bắt tay anh.



Trợ lý của Hạng Kình Hạo ở phía sau đi tới đưa cho anh valy, khi chuẩn bi nhận ly cà phê của anh, anh lập tức cười: “Để tôi uống thêm một ngụm, hôm qua cả đêm không ngủ, hôm nay không thể ngủ quên ở hôn lễ.”



Hình Liệt Hàn lập tức quan tâm hỏi: “Sao thế?”



“Nhận được điện thoại của anh là em chạy đến luôn, còn ở trên máy bay viết tài liệu.”



“Cậu vất vả rồi, có muốn nghỉ ngơi không?” Hình Nhất Phàm cũng lo lắng cho anh.



“Không cần, lần đầu tiên được làm phù rể nên vô cùng kích động, tôi cũng không thấy phiền, chỉ ngồi nghỉ chút thôi là được.” Hạng Kình Hạo nói xong, uống hết cà phê, cầm theo ly đã cạn ném vào thùng rác. Có những người có tố chất, chỉ cần anh ta giơ tay nhấc chân thôi cũng có thể nhận ra. Ở trên đường, Hình Liệt Hàn lại giới thiệu cặn kẽ lại, Hình Nhất Phàm và Hạng Kình Hạo ngồi hàn huyên với nhau, không nói chuyện không quen, thậm chí hai người còn từng học cùng một trường ở nước M, đến cả giáo sư cũng học cùng.



Hình Liệt Hàn ngồi xuống ghế phụ lái, nhìn hai người trò chuyện hăng say, anh cũng không chen lời, có chút không biết phải làm gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK