“Trừ khi em đồng ý tiêu hơn một triệu tiền của anh.” Hình Nhất Phàm ép buộc cô, cho dù cô yêu con người anh, anh vẫn muốn cô yêu tiền của anh, anh muốn tất cả tình yêu của cô. Bạch Hạ cười dở khóc dở, vừa đi về phía trước vừa mỉm cười quay lại nói. “Vậy thì anh cứ ngủ trên sofa nhà em đi! Nếu chân có bị tê, em cũng không thương đâu.”
“Vậy anh sẽ ngủ trên giường của em.”
“Không được.”
“Anh cứ ngủ.”
“Vậy em sẽ ngủ giường của anh.”
Hình Nhất Phàm xách trái cây lao đến, ôm cô vào lòng và xoa đầu cô manhn, mái tóc dài của Bạch Hạ đã rối tung hết cả lên, cô tức giận kêu lên “Hình Nhất Phàm!” Nhưng nó lại gợi lên tiếng cười đắc thắng của người đàn ông.
Hình Nhất Phàm mang theo trái cây bước vào nhà của Bạch Hạ. Bạch Hạ lấy những quả anh đào nhập khẩu lớn đi vào bếp để rửa sạch. Hình Nhất Phàm ngồi xuống ghé sofa, cởi chiếc áo khoác màu xanh quân đội bên ngoài ra, ở bên trong anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen.
Dưới ánh đèn, dáng người thon gầy anh lộ ra một cảm giác cắm dục.
“Ăn anh đào thôi!” Bạch Hạ ngồi xuống bên cạnh anh nói.
Cô rất thích ăn anh đào, nhưng nó đắt quá, bình thường mua về cô đều cảm thấy rất đau ví.
Bạch Hạ lấy một quả đưa đến miệng anh, mắt Hình Nhất Phàm thoáng qua ý cười, anh trực tiếp ngậm lấy nó, tay của Bạch Hạ không phản ứng kịp cũng bị anh nuốt vào cùng.
Bạch Hạ lập tức đỏ bừng mặt, cả người nóng bừng, cô cắn đôi môi đỏ mọng nói: “Anh ăn thì ăn đi, cắn tay em làm gì?”
“Em có biết tối nay anh muốn ăn gì nhất không?” Hình Nhát Phàm vừa nhai quả anh đào mọng nước ngọt liệm vừa nheo mắt nhìn cô.
Bạch Hạ chớp chớp mắt hỏi: “Vậy anh muốn ăn gì? Sao ban nãy không bảo em mua?”
“Thứ anh muốn ăn, đang ở ngay trước mặt anh.” Ánh mắt của Hình Nhất Phàm leo thang.
Bạch Hạ lập tức nhớ đến còn có một bao măng cụt nhập.
khẩu, vội nói: “Anh muốn ăn măng cụt sao? Ừm, ở đây có này!”
Hình Nhất Phàm cạn cả lời với cô, anh nói thẳng: “Anh muốn ăn em.”
Bàn tay đang với lấy măng cụt của lập tức đông cứng lại trên không trung, cô chỉ cảm thầy chung quanh tràn ngập sự nguy hiểm, cô quay đầu cảnh giác nhìn anh: “Hình Nhất Phàm, em cảnh cáo anh, anh đừng có mà làm bậy!”
Giọng cô ngọt ngào trong trẻo, lại có chút yéu mềm, làm gì có ý cảnh cáo kia chứ? Rõ ràng là đã khơi dậy những dây thần kinh nguy hiểm của Hình Nhất Phàm.
“Nếu như anh làm bậy thì sao?” Đôi mắt của Hình Nhất Phàm nheo lại, ánh mắt sâu hút, gây cho người khác cảm giác áp bách.
Bạch Hạ vòng hai tay ôm lấy ngực, nuốt nước miếng nói: “Không được, anh đã nói sẽ tôn trọng em cơ mà. Nếu em không muốn, anh không thể ép em được.”
Hình Nhất Phàm cũng chỉ đang thử dụ dỗ cô thôi, anh đương nhiên sẽ không ép buộc cô.
Anh thu lại ý cười xấu xa trên khoé miệng, cười cười nhét một quả anh đào vào miệng: “Được rồi, tối nay ăn anh đào, còn em thì để dành khi khác ăn.”
Khuôn mặt xinh xắn của Bạch Hạ vẫn đỏ bừng lên, bởi vì lời nói của anh quá mờ ám, ăn gì chứ? Cô cũng đâu phải là thức ăn. Bạch Hạ cũng vươn tay lấy một quả anh đào, hé mở đôi môi đỏ mọng của mình, khi cô cắn quả anh đảo, động tác nhai nghiền của cô, và đôi mi dài của chớp chớp.
rất đáng yêu. Hình Nhất Phàm không biết một ngọn lửa không biết từ đâu rực cháy lên trong lòng anh. Nếu không để anh ăn chút đậu hũ, e rằng đêm nay anh sẽ khó mà qua được.
Anh lập tức vươn tay kéo Bạch Hạ vào trong lòng, Bạch Hạ giật mình, ngắng đầu nhìn anh, Hình Nhất Phàm trầm giọng nói: “Anh chỉ hôn thôi, không chạm vào em đâu.”
“Ừm!” Bạch Hạ chớp chớp mắt, đôi môi đỏ mọng lập tức bị người đàn ông bao phủ, cô bị anh áp sát vào lòng, hơi thở nóng bỏng của anh bao vây lấy cô. Bạch Hạ ở trong lòng anh, ngay cả không khí mà cô hô háp cũng toàn là hơi thở: lành lạnh của anh, khiến đầu óc cô đột nhiên choáng váng.
Hình Nhất Phàm mỗi lần đều không thể làm đến cùng, vậy.
nên càng hôn thì người càng thấy khó chịu chính là anh.
Hình Nhất Phàm buông cô ra, anh đứng dậy nói: “Ngày mai gặp.”
Bạch Hạ mềm nhũn ngã dựa vào sofa, nhìn theo bóng dáng anh chạy chối chết ra khỏi cửa, cô phì cười, xem ra anh tự chuốc khổ cho mình rồi.