Hình Nhất Phàm cau mày gật đầu với cô ta, anh nhìn về hướng Lam Thiên Thần, dắt Bạch Hạ bước qua đó.
“Thiên Thần, sao cậu lại uỗng rượu nhàm chán ở đây một mình?”
Hình Nhất Phàm thấy người anh em của mình hình như đang phiền muộn.
Lam Thiên Thần môi mỏng giật giật: “Tâm tình không tốt.”
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Hình Nhất Phàm quan tâm vỗ vỗ anh.
“Để mình yên, đi chơi đi! Mình muốn yên tĩnh.”
Lam Thiên Thần cười cười.
*Tí nữa đừng có lái xe, mình sẽ nhờ chú Dương tìm người thay thế.”
Hình Nhất Phàm sợ anh say không lái được.
“Ừm”
Lam Thiên Thần gật đầu.
Diệp Tiêu đứng sang một bên, nhìn chằm chằm chiếc váy dạ hội của Bạch Hạ, trong lòng hiện lên một tia ghen tị, chắc chắn là Hình Nhất Phàm đã mua nó cho cô! Nếu không, làm sao cô có thể đủ tiền để chưng diện như vậy chứ?
Bạch Hạ cũng không có hảo cảm gì với Diệp Tiêu cả, cứ để cô ta nhìn.
“Bạch tiểu thư, những bữa tiệc như này, trước đây cô có thường tham gia không?”
Diệp Tiêu không thể không khoe khoang gia cảnh của mình.
Bạch Hạ lắc đầu: “Ít lắm!”
“Có đúng không?”
“Tôi thì lại thường tham dự, nếu cô không hiểu có thể hỏi tôi sẽ giúp cho.”
Ngoài miệng Diệp Tiêu là muốn giúp đỡ, nhưng thực ra là khoe khoang.
Bạch Hạ nở nụ cười: “Cảm ơn, có Nhất Phàm ở đây rồi!”
Hình Nhất Phàm tháy Diệp Tiêu có tìm cảm giác tồn tại nơi Bạch Hạ, không hài lòng: “Diệp Tiêu, nếu cô muốn khoe khoang tìm cảm giác ưu việt, đi chọn người khác đi! Đừng trêu chọc người phụ nữ của tôi.”
Diệp Tiêu đỏ bừng mặt, nói: “Em, em đâu có!”
Hình Nhất Phàm đi đến trước mặt Bạch Hạ, đưa tay ra: “Đừng làm phiền chúng tôi.”
Câu này đủ hiểu để khiến Diệp Tiêu biến mắt, Diệp Tiêu từng theo đuổi Hình Nhất Phàm, lúc này cô ta thực sự cảm thấy bị tổn thương.
Đương nhiên, đây cũng là một phần tự rước nhục vào mình, nếu như cô tta hức thời, sẽ không luôn tìm ưu thế trước mặt Bạch Hạ.
“Anh Nhất Phàm, sao anh có thể đối xử với em như vậy chứ?”
Đôi mắt Diệp Tiêu đỏ lên vì tức giận, lòng kiêu hãnh bị tổn thương.
Bạch Hạ cũng có chút im lặng, néu như cô là Diệp Tiêu, lại thích một người, nếu người khác không thích chính mình, cô cũng sẽ không đi quấy rầy, càng sẽ không tự tìm đến nhục.
Lam Thiên Thần đi đến, giữ chặt Diệp Tiêu: “Tiêu Tiêu, đừng quấy rồi bọn Nhát Phàm nữa, đêm nay đi với anh.”
Hình Nhất Phàm dắt theo Bạch Hạ rời đi.
Diệp Tiêu nhìn bọn họ, trong mắt hiện lên một tia ghen tị và oán hận: “Thiên Thần, rốt cuộc là em không tốt chỗ nào, vì sao trong mắt anh Nhất Phàm chỉ có người phụ nữ kia vậy?”
Nói xong, Diệp Tiêu buồn bực ôm Lam Thiên Thần, tựa lên vai anh bắt đầu khóc.
Cách đó không xa, Bùi Nguyệt Hoàng đang cầm ly rượu, cô đã rời khỏi Tống Thành để đến đây, ban đầu là muốn tìm Lam Thiên Thần xin lỗi một tiếng, vì cô không thể đi vì bận việc.