Đứng trên ban công, Hình Nhất Phàm bấm một cuộc điện thoại: “Kiểm tra cho tôi số điện thoại người phụ trách bữa tiệc của Dương tổng, tôi cần gấp.”
Ngay sau đó, điện thoại di động của Hình Nhất Phàm truyền đến âm thanh thông báo số điện thoại của người phụ trách được gửi đến.
Hình Nhât Phàm không chút do dự bâm, một giọng nam trả lời: “Alo! Chào anh!”
“Chào! Tôi là Hình Nhất Phàm, tôi muốn kiểm tra danh sách khách mời tối nay.”
“Anh muốn kiểm tra thông tin của ai?”
“Lát nữa tôi đến phòng an ninh của anh, mời anh qua đây một chuyến.”
Hình Nhất Phàm không biết tên của ba cô gái kia, nhưng chắc chắn anh sẽ tìm ra.
Hình Nhất Phàm bước tới nói với Bạch Hạ: “Em có đói không, em có muốn ăn thêm không? Lát anh xuống dưới bảo họ mang lên.”
“Anh đi đâu vậy?”
“Làm chút chuyện, một mình em ở chỗ này không sợ: chứ?”
Hình Nhất Phàm quan tâm hỏi.
Bạch Hạ lắc đầu: “Không sợ! Phong cảnh ở đây đẹp như vậy, đủ để em ngắm một đêm!”
Hình Nhất Phàm cười nói: “Nếu thích thì có thể sống ở đây một năm.”
Bạch Hạ vội vàng từ chối: “Không cần! Loại phong cảnh này thưởng thức một tẹo là được rồi, ở một năm sẽ ngán, vẫn ở nhà dễ chịu hơn.”
Hình Nhất Phàm không khỏi bị suy nghĩ của cô khiến cho có chút buồn cười, anh cầm điện thoại lên đẩy cửa rời đi.
Bạch Hạ chống cằm, tự hỏi giờ phút này còn có ai có thể mang quần áo lên đây cho cô?
Chẳng lẽ tối nay cô mặc cái này đi ngủ sao? Như vậy có vẻ quá không văn nhã, hơn nữa buổi tối cô ngủ tư thế rất xấu, đó không phải càng xấu hỗ sao?
Đã vậy Hình Nhất Phàm còn xấu xa như thế, anh có thể nhờ người đưa quần áo cho cô nhưng anh không chịu, Bạch Hạ cũng bát lực.
Hình Nhất Phàm đến phòng an ninh, anh trực tiếp yêu cầu muốn biết thông tin của ba cô gái kia.
Đội trưởng an ninh cũng không từ chối, thân phận của Hình Nhất Phàm đủ để bọn họ phục tùng anh.
Ngay sau đó thông tin danh tính và số điện thoại của ba người phụ nữ được viết ra, Hình Nhất Phàm cầm lên, đêm nay tạm thời bỏ qua cho họ, chuyện xin lỗi, mai tính vậy.
Tóm lại, Hình Nhất Phàm sẽ không để Bạch Hạ chịu thiệt gì cả.
Lúc Hình Nhất Phàm trở về, Bạch Hạ đang ngồi trên ghế sofa dưới ngọn đèn ấm áp, cô vòng tay ôm cơ thể trông có chút đáng thương, bởi vì cô không có quần áo để mặc mà tâm trạng không được tốt cho lắm.
Hình Nhất Phàm híp mắt, cười đi đến bên người của cô, Vna ⁄ £ š li xe TÔ hoệi sẽ V02 ch g ngôi xôm xuông nhìn chăm chăm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, không lên tiếng, chỉ nhìn cô như vậy.
Bạch Hạ lập tức vươn tay che mắt, không muốn bị ánh mắt thâm thúy của anh nhìn thấu.
Hình Nhất Phàm cười nhẹ lấy nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, hôn lên đôi môi mỏng của cô: “Giận gì vậy?”
“Anh có thể để người ta gửi cho em một bộ quần áo được không?”
Bạch Hạ cầu xin, đôi mắt to chớp chớp.
Tất nhiên Hình Nhất Phàm xấu xa không muốn đêm nay cô rời đi, nên anh phải hứa lần nữa: “Được rồi, anh hứa đêm nay sẽ không bao giờ chạm vào em. Em cứ yên tâm, nếu em chủ động trước, anh thu lại câu này.”
Bạch Hạ lập tức buồn cười, đôi bàn tay trắng như phấn ở trước mặt của anh vung vầy một chút: “Sao có thể được.”
“Ai biết được em! Nếu như em đói khát mà chủ động tấn công anh thì sao?”
Hình Nhất Phàm cong môi cười, như thể đêm nay anh mới là người gặp nguy hiểm vậy.