Mục lục
Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 776: Đàn Ông Nội Trợ


Chân Kỷ An Tâm đã có thể đi bộ, chỉ cần không cần chạy nhảy, không thực hiện vận động kịch liệt, không đi giày cao gót, đi bộ không thành vần đề.


Kỷ An Tâm bắt đầu thu dọn cục diện rối rắm ở công ty, buổi chiều cô cũng có một cuộc họp không thể không có mặt, Hoắc Kỳ Ngang để cô yên tâm làm việc, không cần lo lắng chuyện con gái, bởi anh sẽ giải quyết chyện này.


Cuộc họp của Kỷ An Tâm kết thúc lúc 6 rưỡi chiều, cô cố gắng lái xe về nhà, khi về đến cửa, cô đã ngửi thấy mùi thức ăn từ phòng khách bay ra.


Kỷ An Tâm đầy cửa xuống xe, bước vào phòng khách của biệt thự đã nhìn thấy con gái ngồi trên tắm đệm hình SpongeBob, tay cầm chuỗi hạt ngồi nghịch, khi nhìn thấy cô đi vào, con bé cười nói: “Mami, con làm cho mẹ một chiếc vòng tay! Đây là quà con tặng mẹ.”


Kỷ An Tâm lập tức ngồi xỗm xuống, ôm cái đầu nhỏ của con gái hôn xuống: “Thật sao? Con làm cho mẹ à?”


“Dạ! Mami yên tâm, con làm cho mẹ một chiếc vòng đẹp lắm đó!”


“Được! Cảm ơn bảo bối của mẹ.”


Nói xong, Kỷ An Tâm lại hôn lên cái đầu nhỏ nhắn kia, cô đứng dậy, thấy người đàn ông mặc tạp dề, đeo găng tay cách nhiệt đang mang một nồi canh ra, cười ôn nhu với cô: “Em về rồi à, nghỉ ngơi trước đi, còn hai món nữa chưa xong.”


= Nói xong, Hoắc Kỳ Ngang vào bếp, tiếp tục bận rộn, Kỷ An Tâm thấy lòng mình đầy ấm áp.


Cô tới cửa phòng bếp, nhìn bóng người đàn ông đang nghiêm túc đảo thức ăn, đột nhiên cô có một loại xúc động, đi tới, ôm lưng người đàn ông, dán mặt vào lưng anh, an tâm cảm nhận nhiệt độ của anh. Hôm nay một chút chủ động của cô đối với anh mà nói mang ý nghĩa hơn hết thảy, mọi thứ anh làm đều đáng giá, đều có ý nghĩa.


“Ngồi xuống đi, thức ăn sắp xong rồi, ở đây khói dầu, em không nên ngửi.” Hoắc Kỳ Ngang trầm thấp nói với cô.


Kỷ An Tâm vẫn ôm lấy eo anh, nói với bóng lưng ấy: “Anh chịu được thì em cũng chịu được.”


Hoắc Kỳ Ngang nghiêng đầu cười, anh không ôm cô vì hai tay còn đang dính nước, anh chỉ dùng môi mỏng hôn lên trán cô, nói nhỏ bên tai: ‘Chờ đến buổi tối Hiểu Hiểu ngủ rồi lại hôn cũng không muộn.”


Gương mặt xinh đẹp của Kỷ An Tâm đỏ lên, cô giận dỗi trừng anh: “Không có nhanh như thế đâu.”


Hoắc Kỳ Ngang cũng không giận, anh cười nhẹ nói: “Anh có kiên nhẫn.”


Kỷ An Tâm đành ra ngồi chơi với con gái, cô bé vô cùng nghiêm túc săm soi cổ tay cô, đeo lên cổ tay cô một chuỗi hạt nhỏ, Kỷ An Tâm để con bé đeo, sau đó giữ ở trên tay.


“Mẹ xinh quá, con làm đẹp lăm.”


“Mami, mẹ phải đeo suốt nhé!” Cô bé nói.


“Được, mẹ sẽ không bỏ xuống, chỉ lúc đi tắm thì tháo ra một chút thôi được không?”


Đối với Kỷ An Tâm mà nói, chuỗi hạt vòng nhỏ bé của con gái có ý nghĩa hơn bắt kỳ thứ xa xỉ nào.


Khi ăn cơm, Hoắc Kỳ Ngang lại nói lại chuyện ngày nghỉ: “Sắp cuối năm, anh cũng có thể ở nhà, cùng nghỉ đông với Hiểu Hiểu.”


Kỷ An Tâm cũng cảm thấy anh cần nghỉ ngơi, cô đồng ý: “Được! Công ty em có lẽ vẫn còn bận, Hiểu Hiểu giao cho anh.”


Hoắc Kỳ Ngang mím môi cười, anh vô cùng mong đợi tới thời gian được ở cùng con gái: “Yên tâm giao cho anh.”


Tới tối muộn, Kỷ An Tâm vẫn đang viết kế hoạch, Hoắc Kỳ Ngang ngồi chơi với con, chơi một lúc lại đi tắm, gội đầu cho con, sau đó mặc áo ngủ lên giường chơi tiếp.


Bây giờ Hoắc Kỳ Ngang đã chuyển sang chế độ ông bố tốt, theo rất kịp tiết tấu của con gái.


Về phương diện này, Kỷ An Tâm vô cùng có kinh nghiệm, cô ngồi trong thư phòng, ký vài văn kiện, tỏa ra phong thái của một nữ cường nhân đích thực.


Sau khi Hoắc Kỳ Ngang dỗ con gái ngủ, đã đến 10 rưỡi, anh đi tắm, mặc một bộ quần áo ngủ màu xám tro đi vào thư phòng, mang theo một ly nước. Anh nhìn người phụ nữ vẫn đang xem tài liêu, lặng lẽ đi tới sau lưng cô.


Đặt cốc nước xuống, anh ôn nhu xoa vai cho cô, bả vai Kỷ An Tâm có chút mỏi, cảm nhận được bàn tay đang xoa bóp của người đàn ông, cô nhắm mắt lại hưởng thụ, dựa lưng vào ghế cho anh đắm bóp.


Hoắc Kỳ Ngang nhìn gương mặt cô, môi mọng khẽ mắp máy, tâm tư anh vừa động, cúi người liền hôn lên đôi môi đỏ đó.


Kỷ An Tâm cảm thấy bản thân bị một cái bóng mờ bao phủ, cô mở mắt ra, gương mặt anh tuần của người đàn ông đã dán tới, cô không còn cách cự tuyệt, đôi môi đỏ đã bị người đàn ông này chiếm được.


Một cái hôn đủ khiến hai người nảy ra nhiều loại kích động, chỉ là nội tâm Kỷ An Tâm vẫn còn e sợ, cho nên, cô đưa tay đầy anh ra.


“Không được! Em còn chưa chuẩn bị xong.” Kỷ An Tâm đẩy người đàn ông đang thở gấp ra, bản thân cô cũng khó khăn hít thở.


Hoắc Kỳ Ngang đau lòng nhìn cô, dù bản thân muốn hơn nữa cũng đành khắc chế.


*Em sao rồi?” Hoắc Kỳ Ngang lo lắng hỏi.


Kỷ An Tâm cắn đôi môi đỏ mọng, có chút không khỏe lắm, cô nói: “Em… từ sau khi sinh Hiểu Hiểu, em chưa từng làm chuyện này…” Nói xong, cô ngắng đầu, cười khổ: “Anh biết không, khi sinh con, em đau lắm đấy.”


Đáy mắt Hoắc Kỳ Ngang thoáng qua tia tự trách, anh lập tức đi tới, ôm lấy cô: “Thật xin lỗi, đều là lỗi của anh.”


Kỷ An Tâm lắc đầu cười: “Đau đớn thế nào, em cũng nguyện ý, chỉ cần con gái bình an ra đời là được, nhưng cái bóng của chuyện này quá lớn, em còn chưa thoát khỏi nó, cho em chút thời gian.”


Hoắc Kỳ Ngang chắc chắn sẽ không ép buộc cô, anh cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên trán cô: “Được, bao lâu cũng được.”


Kỷ An Tâm cũng ngại ngùng không muốn để anh chờ cô quá lâu, nhưng xin hãy cho cô ít thời gian!


“Xong việc rồi sao? Đi tắm đi! Muộn lắm rồi em.” Hoắc Kỳ Ngang quan tâm nói.


“Còn một chút nữa, anh ra nằm với Hiểu Hiểu đi, đừng để con bé tỉnh dậy không thấy chúng ra đâu lại sợ hãi.”


Hoắc Kỳ Ngang lại đau lòng cúi người hôn cô: “Đừng để mình bị mệt, nếu không muốn làm nữa, anh nuôi em.”


Kỷ An Tâm nghe câu này, không khỏi bật cười.


“Em cười gì?” Hoắc Kỳ Ngang cũng cười theo.


Kỷ An Tâm đùa nói: “Chính là cười anh đấy, rất nhiều người đều nói anh nuôi em, cuối cùng mới phát hiện ra, không chỉ nuôi một mình em, mà còn rất nhiều người khác nữa.”


Ệ Hoặc Kỳ Ngang không khỏi trợn tròn mắt, sau đó, anh nghiêm túc nhìn cô: “Em biết anh sẽ không làm thế mà.”


Kỷ An Tâm bị dáng vẻ nghiêm túc này của anh làm cho không dám đùa tiếp nữa, cô lập tức gật đầu: “Em biết, em chỉ đùa một chút thôi!”


Hoắc Kỳ Ngang quẹt nhẹ chóp mũi cô: “Sau này không được nói đùa kiểu này nữa, anh sẽ suy nghĩ đó.”


Kỷ An Tâm gật đầu đồng ý: “Được, không nói nữa, ai bảo anh nghiêm túc thế làm gì!”


“Chỉ cần là chuyện liên quan đến em, lúc nào anh cũng nghiêm túc.” Hoắc Kỳ Ngang không biết làm sao, anh cũng không có cách nào.


Ai bảo vị trí của Kỷ An Tâm trong lòng anh lại quan trọng như vậy chứ!


Kỷ An Tâm tắm xong lên giường, con gái đã chiếm một góc yên lặng ngủ say, Kỷ An Tâm có chút không dám ôm anh ngủ, như vây thì cả hai đều không ngủ ngon được.


Cô ôm con vào giữa, để một chỗ cho anh, Hoắc Kỳ Ngang lập tức bất đắc dĩ nhìn cô: “Anh vất vả lắm mới cho con bé ngủ trong đó.”


“Cho con bé nằm giữa đi.” Kỷ An Tâm không muốn đề mưu kế của anh đạt được, con gái cô cũng hoàn toàn không biết bản thân đã cản trở ba mẹ âu yếm.


Kỷ An Tâm nhìn con gái ngủ ngon như chú lợn con, trên mặt lập tức biểu lộ tình thương của người mẹ, Hoắc Kỳ Ngang nhìn cảnh này, chỉ cảm thấy đời mình có được cô và con chính là trời cao đã ban ơn cho anh.


Sáng sớm, Kỷ An Tâm còn đang ngủ đã cảm nhận được một cái hôn ướt át, cô híp mắt, nhìn thấy gương mặt tươi cười rực rỡ như vằng thái dương của con gái, bên cạnh con bé là một người đàn ông tuần tú bất phàm.


“Mami, daddy đưa con đi học rồi, mẹ ngủ thêm đi.” Con bé hiểu chuyện nói.


Kỷ An Tâm cong môi cười gật đầu: “Được, đi đi! Trên đường chú ý an toàn.”


Kỷ An Tâm cảm thấy buồi sáng còn được ngủ thêm một lúc, quả là thoải mái.


Hoắc Kỳ Ngang đưa con gái đến trường học xong liền đến siêu thị, anh ăn ặc đơn giản, lại có cả mắt kính khẩu trang, không ai có thể nghĩ đây lại chính là phó tổng thống của họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK