Thời tiết mây năm gần đây lạnh cóng bức người, đến trời cũng không đẹp, đột nhiên một cơn mưa mùa đông ập đến, cả thành phố bao trùm trong một màn mưa ẩm ướt.
Trong thời tiết như này, Đường Tư Vũ không buông lỏng chút nào. Hôm nay cô dậy rất sớm, đứng trước cửa số chạm đất của Hình Liệt Hàn, cô nhìn thành phố mơ hồ ở đằng xa, trong mắt lóe lên tia kiên định.
Cô nhẹ nhàng siết chặt bàn tay, như thể có một sức mạnh đang tích tụ, chực chờ bùng phát.
Lúc này, phía sau cô, một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy cô, trong ngực tràn đầy cảm giác an toàn khiến khóe miệng cô khẽ nhéch lên.
“Sao hôm nay em dậy sớm vậy?” Bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp.
“Không ngủ được nữa.” Đường Tư Vũ khẽ thở dài, thân thể mảnh mai căng như dây đản.
Hình Liệt Hàn đưa tay xoa nhẹ sau đầu cô, an ủi nói: “Thả lỏng đi, không sao đâu, mọi chuyện đã có anh.”
Câu này, trầm thấp, mê người, lại mang một cỗ sức mạnh.
Trái tim Đường Tư Vũ quả thật vì câu nói này mà được thả lỏng, cô xoay người, vươn cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cỗ anh, khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ nhàng áp lên ngực anh, nhắm mắt lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, cô cảm thấy tràn đầy dũng khí.
Hình Liệt Hàn không nhịn được vươn tay ra, khẽ nâng cằm cô lên, đang định chiếm chút tiện nghỉ trên đôi môi đỏ mọng của cô thì điện thoại di động của Đường Tư Vũ vang lên.
Đường Tư Vũ mỉm cười lui ra, đáy mắt Hình Liệt Hàn thoáng hiện vẻ phiền muộn khó chịu, nhưng anh vẫn tạo một tư thế đẹp trai quyến rũ, vòng tay, nheo mắt nhìn cô đi nhận điện thoại.
Đường Tư Vũ cầm điện thoại trên tủ đầu giường lên: ““Alof”
“Đường tiểu thư, khi nào cô đến công ty?”
Giọng nói của Hàn Dương ở đầu bên kia vang lên.
“Tôi sẽ qua ngay.”
“Được! Tôi đã sắp xếp hết rồi.”
“Được, cám ơn anh, Hàn Dương.” Đường Tư Vũ cúp điện thoại, ngắng đầu, người đàn ông vẫn bá đạo ôm lấy cô. Cô mỉm cười ôm cổ, đón nhận nụ hôn chào buổi sáng của anh, vừa hôn cô vừa hờn mát: “Được rồi… chúng ta nên ra ngoài rồi…”
“Một phút thôi, không phải vội.” Hình Liệt Hàn vẫn tranh thủ chiếm tiện nghi một lúc mới buông cô ra, hai người cùng ra ngoài.
Đồng thời, Khưu Lâm cũng vừa sáng sớm đã dậy thu xếp mọi việc. Trợ lý của bà sáng sớm đã mang những thông tin được yêu cầu đến trước mặt bà ta. Khưu Lâm nhận bản báo cáo tổn thất và yêu cầu trợ lý: “Đều in hết ra chưa? Tôi muốn một lát nữa, mỗi người sẽ có một bản báo cáo này.
“Chủ tịch Khưu yên tâm, đã in hết rồi, lát nữa trong cuộc họp, mỗi cổ đông sẽ được phát một bản này.”
“Tốt lắm!” Khưu Lâm hài lòng gật đầu, trong lòng đang tưởng tượng đến cảnh hôm nay đuổi Đường Tư Vũ ra khỏi công ty, lúc đó tất cả cổ đông sẽ cùng nhau tấn công cô ta, khiến cô ta bị cô lập, không chỗ dựa. Đường Tư Vũ có tư cách gì để lại gây chướng mắt bà?
“Chủ tịch Khưu, chúng ta nên xuất phát rồi.”
Khưu Lâm ngồi vào trong xe, xem kỹ báo cáo lỗ vốn, tốt nhất là không xảy ra chuyện nhỏ ngoài ý muốn nào, kể cả Đường Tư Vũ nắm trong tay tài chính thu chí của công ty, thì bây giờ bà cũng đã nghĩ ra cách che đậy và giải thích lý do.
Chỉ cần có một cái cớ hoàn hảo cho những khoản chỉ tiêu đó, Đường Tư Vũ không nắm thóp được bà, hơn nữa ở trước mặt cổ đông, bà vẫn luôn được mọi người ủng hộ, cho nên lần này bà cũng có thể biến nguy thành an.
“Khưu tổng, bà thực sự tự ký một bản chấm dứt hợp đồng với Hình tổng sao?
Điều này liệu có ảnh hưởng đến sự phát triển trong tương lai của công ty không?”
Khưu Lâm nghĩ đến điều này, liền cảm thấy lồng ngực khó chịu, hoảng hốt, bà ta không ngốc, Hình Nham kết hôn với bà, là vì nhắm tới công ty trong tay bà, bây giờ thấy có chuyện không ổn, ông ta lập tức vạch rõ giới tuyến.
“Bỏ đi, hai công ty không ràng buộc với nhau cũng tốt, sau này sẽ không cùng bị kéo xuống.” Khưu Lâm chỉ có thể tự an ủi bản thân mình như vậy, thật ra bà ta đang rất tức giận.
Trong đại sảnh của tập đoàn Đường thị, Đường Tư Vũ vẫn ăn mặc, trang điểm như thường lệ, nhưng hôm nay cô ăn mặc gọn gàng, chỉnh tề hơn, tóc dài vén ra sau đầu, mặc một bộ vest bó người kết hợp với váy, bên ngoài khoác một chiếc áo gió màu kaki. Lúc mới vào cửa, cô đã cởi áo gió, cầm trên tay.
Mặc dù là cổ đông lớn của tập đoàn Đường thị, nhưng cô không hề tự đại, cũng không có khí chất lạnh lùng mà đối xử với nhân viên một cách thân thiện và dễ gần.
Vì vậy, trong công ty chưa bao giờ có người dám dị nghị về Đường Tư Vũ.
Đường Tư Vũ vào thang máy, đi thẳng lên tầng có phòng làm việc của cô, đến văn phòng vừa đúng chín giờ.
Hàn Dương gõ cửa đi vào: “Đường tiểu thư, mọi việc đã chuẩn bị xong, tôi cùng cô vào phòng họp thôi.”
“Được, anh vắt vả rồi.”
“Không vất vả, có thể làm việc cho cô là vinh hạnh của tôi.” Hàn Dương hơi mỉm cười, đem tài liệu đặt trước mặt cô: “Đường tiểu thư, vậy cô xem lại tài liệu cuộc họp này đi!
“Được rồi!” Đường Tư Vũ ngồi xuống và mở tài liệu họp. Trong tài liệu, Hàn Dương đã tìm ra các mục có vấn đề trong số chỉ tiêu tài chính năm. Có tới mười hai mục.
Hơn nữa còn có tư liệu công ty vỏ bọc tương ứng, người xử lý, tài khoản cuối cùng mà tiền chảy vào, người ký tên. Tất cả các bằng chứng này đã được thu thập rồi.
Mà tất cả những người xử lý các khoản chỉ phí này đều có chữ ký tay của Khưu Lâm, lần này Khưu Lâm không thể trốn thoát.
Một trận chiến thuốc súng vô hình bắt đầu trong tòa nhà văn phòng của tập đoàn Đường.
Sau 9h30, các cổ đông của tập đoàn Đường thị lần lượt xuất hiện tại sảnh, các cổ đông này đều là những cổ đông cũ đã theo sát tập đoàn Đường thị, hầu hết họ không quản mọi việc, chỉ trong cuộc họp phân cổ tức hàng năm và cuộc họp cổ đông định kỳ mới xuất hiện.
Hôm nay, tất cả đều đến công ty rất đúng giờ, hơn nữa họ ngầm cùng nhau bước vào phòng họp trong im lặng.
Khưu Lâm đang ngồi ở vị trí ghế đầu, bà nhờ trợ lý pha cho một tách trà thơm, cũng chuẩn bị luôn trà cho nhóm cỗ đông này, phục vụ rất chu đáo.
Khưu Lâm cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, rồi hừ lạnh: “Tại sao vẫn còn một người vắng mặt?”
“Không vắng mặt, thời gian vừa đúng lúc.”
Đúng lúc này, một giọng nữ trong trẻo, đẹp từ cửa phòng họp truyền đến, đó là Đường Tư Vũ, bên cạnh cô, Hàn Dương và trợ lý Tiểu Trần đi theo sau.
Khưu Lâm giả vờ mỉm cười: “Đến là tốt rồi. Cuộc họp thế này không thể đến muộn được.”
“Tất nhiên là tôi sẽ không đến muộn.”
Đường Tư Vũ nói một cách bình tính và ngồi xuống ghế quan trọng thứ hai bên cạnh Khưu Lâm.
Các cổ đông đều thấy được khói lửa chiến tranh nồng đậm trong không khí, hai người phụ nữ ngồi ở ghế chính, lần này, bọn họ cùng nhau đứng về bên một người, chính là Đường Tư Vũ.
“Được rồi, bây giờ mọi người đã ở đây, chúng ta hãy bắt đầu cuộc họp hôm nay!
Trước hết, tôi muốn thông báo với mọi người một tin tức rất mới. Lợi nhuận của chúng ta tháng này vẫn đang ở tình trạng lỗ. Đây là tháng lỗ nhiều nhất trong năm nay.” Khưu Lâm liếc nhìn khuôn mặt khó coi của các cổ đông: “Tôi cũng cảm thấy lo lắng như mọi người.”