Lam Thiên Thần cũng đứng lên, lịch sự đưa cô đi, nhưng mà người phía trước vừa đi hai bước, đột nhiên cô quay đầu lại gần anh.
Lam Thiên Thần thấy gương mặt trang điểm tỉ mỉ của cô, gương mặt đây tính xâm lược phóng to trong mắt, tim của anh đập bình bịch, Ánh mắt của Bùi Nguyệt Hoàng mang ý nhắc nhở, môi đỏ cong lên: “Lam nhị thiếu, cậu có thể bảo đảm với tôi, chuyện này không có người thứ ba biết không?”
Gương mặt đẹp trai của anh hơi run lên, gật đầu: “Cô yên tâm, chuyện tối qua, trừ cô và tôi, sẽ không có ai biết.”
Lúc này cô mới hòng lòng cong môi đỏ: “Được, bữa tối gặp.”
Lam Thiên Thần thấy Bùi Nguyệt Hoàng đi, anh mới dần thả lỏng hơi thở. May là tối qua không xảy ra gì, nếu không thì anh chả biết giải thích sao. Bùi Nguyệt Hoàng bước ra, trợ lý của cô lại gần ngay, trong hành lang, cô tỏa ra phong thái của nữ giám đốc bá đạo.
Mấy nam nhân viên bên cạnh nhìn đờ ra, có một kiểu phụ nữ, đàn ông cũng thẹn không bằng.
Chắc là kiểu như cô gái này đi. Ánh mắt của cô có sự hung dữ chèn ép, lạnh lẽo khiến đàn ông không dám đối diện.
“Bùi tổng, chị gặp Lam nhị thiếu chưa? Tối qua không sao chứ?” Trợ lý Hứa Mẫn hỏi ngay.
Bùi Nguyệt Hoàng vào thang máy, gương mặt đẹp vô cảm: “Không sao.”
“Bùi tổng, tôi đã nói với ông Bùi, tối qua cô về nhà.” Trợ lý Khúc Hạo nói.
“Được.” Nội tâm cô nhẹ nhõm hẳn, tất cả đã bình thường, không cần lo lắng ông nội lải nhải.
“Bùi tổng, Lam nhị thiếu có phải đẹp trai lắm không? Tối qua em xem phỏng vấn của anh cả anh ấy, người nhà anh ấy đều siêu đẹp.” Hứa Mẫn cười hi hi.
Trong đầu Bùi Nguyệt Hoàng xuất hiện gương mặt ôn hòa của anh, cô không khỏi cong môi: “Đẹp thì sao? Chẳng qua là tên nhóc với chị.”
Nghĩ một lát, người đàn ông nhỏ hơn cô ba tuổi. Cô đi nhà trẻ anh vừa mới oa oa ra đời. Vì vậy cô chẳng có suy nghĩ gì.
“Bủi tổng, chị có cân nhắc tình chị em không.” Hứa Mẫn tò mò, dù sao sếp đã 29 rồi, nếu mà tìm lên thì còn ai lớn tuổi hơn mà lại ưu tú, còn chưa kết hôn? Chỉ có thể kéo xuống, nhìn xuống dưới.
Bùi Nguyệt Hoàng rất chắc chắn: “Không cân nhắc.”
Khúc Hạo ám chỉ Hứa Mẫn im lặng, quy chuẩn của giám đốc mà cô còn không rõ à?
Hứa Mẫn đành im miệng, Bùi Nguyệt Hoàng bước ra thang máy, nghĩ ra gì đó, nói với Hứa Mẫn: “Đêm nay chọn một phòng ăn ở nhà hàng cao cấp, chị mời Lam nhị thiếu đi ăn.”
“Được, em sẽ chọn chỗ tốt nhát.” Hứa Mẫn vội đáp, không ngờ vẫn còn cơ hội. Cô phải trợ giúp thật tốt.
Đêm nay là giáng sinh, cô nhất định phải tìm chỗ siêu lãng mạn. Khiến giám đốc và Lam nhị thiếu cùng trải qua một tối thật đẹp. Thật ra nghĩ lại tối qua của họ chắc cũng tuyệt lắm.
Là phụ nữ thì hiểu phụ nữ nhất, sếp trong mắt người khác, lạnh lùng như nữ thần khó làm thân, nhưng trong lòng cô, vẫn khát vọng một người đàn ông cho cô ấm áp, không biết Lam tiên sinh có phải gu của chị ấy không.
Nhạc giáng sinh vang khắp phó lớn ngõ nhỏ, càng về đêm thì không khí giáng sinh càng nồng nhiệt, trong không gian tản mùi hoa thơm, còn cả cảm giác lãng mạn.
Ngày lễ thế này, đối với nam nữ trẻ rất có ý nghĩa. Nếu có ai đó thầm thích, có thể tỏ tình bằng cách tặng bó hoa, hoặc là tặng món quà quan trọng.
Mà trong lòng con gái cũng đầy hi vọng, thằm nghĩ tối nay liệu có niềm vui bất ngờ nào không?
Người khác có mong đợi nhưng Bạch Hạ thì không, năm nào vào ngày này cô cũng một mình hết. Sự vui vẻ của người khác chẳng liên quan gì.
Hôm nay Bạch Hạ đã nộp bản thảo rồi, buổi tối rỗi không, cô cũng mua ít đồ ăn vặt, tính lát nữa xem phim mình thích.
Thời gian thoáng cái tới năm giờ, hôm nay Lam Thiên Thần cũng đủ bất ngờ, không ngờ cô gái say tối qua còn chủ động tìm tới cửa, hơn nữa tối nay còn mời cơm anh.
Đúng lúc này điện thoại của anh vang lên, anh cằm lên xem thế mà lại là Hình Nhát Phàm. Anh thầm nghĩ, tối qua Hình Nhất Phàm có phải đơn côi một mình không? Vì vậy tên độc thân này muốn hẹn anh đi chơi.
Hừ! Muốn kệ xác cậu ấy.
Lam Thiên Thần vẫn cầm điện thoại, nghe máy: “Alo, tên trọng sắc khinh bạn, gọi cho mình làm gì?”
Quả thật Hình Nhất Phàm cười rộ lên: “Ò? Bị cậu đoán trúng rồi?”
“Không thể nào! Mình đoán trúng thật?” Lam Thiên Thần không khỏi ngạc nhiên, Hình Nhất Phàm chủ động theo đuổi con gái? Mặt trời mọc đẳng tây, cô gái đẹp như tiên nào bị cậu ấy nhìn trúng.
“Ừm! Tiệm nào có trang sức đẹp? Mình muốn chọn quà.”
Hình Nhất Phàm không lừa anh, bởi vì cửa hàng trang sức khác anh không tính đi, nhà họ Lam là cửa hiệu lớn nhất rôi.