Bùi Nguyệt Hoàng không cười, nghiêm túc nói: “Ông, ông phải sống lâu trăm tuổi. Ông còn phải nhìn chất lớn nữa.”
“Ông đã 78 rồi, một nửa người đã không ổn rồi, cháu còn không mau lên.”
“Ông à, thật ra cháu muốn tìm bạn trai cũng gấp lắm rồi.
Nhưng cái điều kiện ở rể làm bao anh chạy mát rồi. Ông xem có thể không ở rễ không?” Bùi Nguyệt Hoàng khẩn cầu ông.
Sắc mặt ông lập tức tối lại, rất chắc chắn nói: “Không được, họ Bùi ta phải ở rể, tài sản hàng trăm triệu, ông không thể cho người ngoài, dù cậu ta không phải người ngoài nhưng cậu ta cũng phải bảo đảm dùng thân phận người họ Bùi kế thừa tài sản.”
Bùi Nguyệt Hoàng nhìn dáng vẻ cố chấp của ông, quả nhiên không khuyên được, cô đành nói: “Ông, vậy ông giữ sức khỏe, cháu tới công ty trước.”
“Con nhóc chờ đã. Lần trước cậu thiếu gia họ Lam kia không tệ, lúc nào dắt về xem thử?”
“Không đưa, còn nhỏ tuổi quá, không vừa mắt cháu.” Bùi Nguyệt Hoàng từ chối.
“Có gì mà nhỏ hay không, ông tháy rất là ổn.”
Bùi Nguyệt Hoàng xót xa trong lòng, nếu như ông không kiên trì với việc ở rể, khả năng cô sẽ đưa về. Nhưng cô không dám, cô sợ điều kiện ở rẻ này sẽ dọa anh chạy.
Dù sao Lam gia còn giàu hơn Bùi gia, nhà anh chắc chắn không để con trai ở rễ để cưới cô, đó là sự bất kính với Lam gia.
Đúng lúc này, điện thoại cô vang lên, cô cầm lên xem: “Ông, cháu đi trước, công ty có việc.”
Ông Bùi không nỡ để cháu gái đi nhanh vậy, muốn cô ở cùng ông già cô đơn này thêm lát. Nhưng công ty cần cô, ông vẫn phát tay : “Đi đi.”
Bùi Nguyệt Hoàng có không nỡ để lại ông, quay đầu bảo: “Tối cháu về nhà ăn cơm.”
“Được, về đi.”
Bùi Nguyệt Hoàng ra ngoài, ngồi vào ghế lái, xoay vô lăng, an tĩnh suy nghĩ một lát. Không thể trách ông, tập đoàn Bùi thị là cả giang sơn một mình ông dựng lên, còn quan trọng hơn cả mạng sống của ông. Bùi Nguyệt Hoàng thở dài một hơi, với cô mà nói, tương lai gả cho người thế nào, cô cũng sẽ cùng anh ta vun đắp công ty này, nhưng mà ông nội lại muốn một cháu rễ cam nguyện ở rẻ.
Như thể có gì nghẹn ở ngực, cũng ngăn trở mối quan hệ của hai người. Thậm chí chẳng thể có nhiều mong muốn hơn nữa.
Lam Thiên Thần xử xong một phần tư liệu, anh đứng dậy tới phòng trà nước bên cạnh rót ly cà phê. Vừa tới cửa đã nghe thấy tiếng càu nhàu ở bên trong.
“Mọi người bảo Bùi tổng có ý gì thế? Cô ta không muốn thăng chức cho tôi thì nói thẳng, lại bê thằng nhóc chưa thôi sữa tới đây để chèn ép tôi.”
“Anh Lý, đừng có nóng, cậu ta vừa tới, anh có gì mà sợ?”
“Không phải sợ hay không, mọi người không thấy tướng mạo thằng nhóc đó thế nào. Trắng trẻo nõn nà vậy tôi thấy.
cậu ta vào đây được là nhờ quan hệ.”
“Nói thật, máy đứa con gái trong phòng chúng ta, thấy cậu ta là vây lấy, Lam Thiên Thần này đúng là có vẻ ngoài hút mắt.”
“Hừ, tôi thấy chắc Bùi tổngcũng thích. Biết đâu thằng nhóc này dựa vào quan hệ gì đó để xin vào. Theo tôi thấy Bùi tổng đã 29 rồi, còn là đàn bà, đàn bà nói chung đều muốn đàn ông làm cho sung sướng. Thằng nhóc này chắc bò lên giường Bùi tổng của chúng ta rồi.”
“Anh Lưu sao anh biết?”
“Sao tôi biết? Hôm qua tôi thấy thằng nhóc này lên xe Bùi tổng, xem ra là bám váy đàn bà vào đây. Đàn ông trẻ bây giờ chẳng có bản lĩnh gì, chỉ dựa vào đàn bà, hừ tôi thấy khinh. Có điều tôi muốn xem thử dáng vẻ Bùi tổng ở trên giường, chắc dâm lắm.”
Trong giọng nói của anh Lưu này có vẻ dâm dục.
Đúng lúc này hai người đàn ông đứng trước mặt anh ta, sợ tới mức hít sâu một hơi, lùi sau hai bước.
Anh Lưu này hoàn toàn không biết có một đôi mắt lạnh lẽo giận dữ đang nhìn anh ta từ sau. Anh ta còn đắc ý thì một nắm đắm đã đập lên đầu anh ta, khiến đầu anh ta bộp một tiếng đập lên trên tường.
Gương mặt đẹp của Lam Thiên Thần lầm lì khó coi, hai đôi mắt đầy vẻ tức giận. Anh Lưu đau tới mức gào lên một câu, hết nắm đắm này tới nắm đấm khác khiến anh ta lùi sau, ngã xuống đất.
Hai nam nhân viên ở sau thấy vậy vội lại cứu. Một người nói với Lam Thiên Thần: “Lam Thiên Thần đừng đánh nữa, chết người giờ.”
Lam Thiên Thần cắn răng hừ lạnh một câu: “Tôi phải đánh loại khốn này.”