Anh có thể trở thành bạn của vương tử Ronald, đủ để chứng minh thân phận hơn người của anh.
Hơn nữa, quan hệ giữa anh và anh họ cô rát tốt. Anh họ là người giàu có như thế, người có thể làm bạn với anh ấy, nhất định cũng ngang ngửa.
Khi Tưởng Hân Vy quay đầu lại lần cuối cùng, đúng lúc nhìn thấy Hạng Kình Hạo đang ôm cô gái kia, có vẻ rất thân mật.
Cuối cùng Tưởng Hân Vy cũng hiểu rồi. Điều cô từng ao ước, mặc dù chính cô cũng không hiểu được rốt cuộc đó là cảm giác gì, nhưng khoảnh khắc này, nó đã bị dập tắt rồi.
Hoàn toàn dập tắt, Tưởng Hân Vy quay người, bước nhanh về phòng làm việc.
Nhưng cô lại không biết rằng, vừa rồi Hạng Kình Hạo chỉ đỡ cô gái kia mà thôi. Cô ta không biết phía trước có bậc thang, chân lại đi giày cao gót, giẫãm vào không khí, suýt thì ngã.
Là bạn của vương tử Ronald, Hạng Kình Hạo liền đỡ lấy cô ta, tránh cho cô ta một phen khó coi trước mặt mọi người. Đây cũng chỉ là chuyện mà một người đàn ông lịch lãm nên làm mà thôi.
Anh không biết rằng, lần giúp đỡ này của anh lại gây ra hậu quả nghiêm trọng đến mức nào.
Tưởng Hân Vy vừa vào phòng làm việc thì nhìn thấy Lữ Trân và La Ngải Mỹ khoác tay nhau đi ra, kích động nhìn ra phía cửa. Thấy cô vừa từ ngoài sảnh về, hai người liền kéo cô lại hỏi: “Có phải vương tử Ronald đến rồi không?”
“Phải, vừa mới tới.” Tưởng Hân Vy đáp.
Bọn họ lập tức mừng rỡ chạy ra ngoài ngắm vị vương tử: đẹp trai. Tưởng Hân Vy vào phòng, đưa chiếc thắt lưng màu xanh lục mà cô vừa tìm được cho đàn chị lớn tuổi nhất, Lý Lâm: “Đàn chị, chị xem cái này có được không?”
Lý Lâm cầm lấy, ướm lên một cái váy: “Cũng được, dùng cái này đi! Em ghi lại đi, lát nữa dùng xong thì trả lại.”
“Được.” Tưởng Hân Vy lập tức ngồi xuống, mở máy vi tính lên rồi ghi chú lại.
Trong lúc đó, trên sàn diễn, buổi trình diễn buổi chiều đã sắp bắt đầu. Những vị khách được mời đã đến đủ cả, tất cả đều là người thành công trong giới thời trang, những ngôi sao, người đẹp có tiếng, không thiếu những vị tiền bối hàng đầu. Buỏi trình diễn ngày hôm nay lấp đầy bởi những vị khách quý này.
Đương nhiên bốn vị trí có góc quan sát tốt nhất đã được nhường lại cho vương tử Ronald và bạn gái, cùng khách quý của anh và một vị tiểu thư quý tộc khác.
Hạng Kình Hạo không có hứng thú gì với trình diễn thời trang, anh tới đây là để tìm người. Mãi anh mới có cơ hội kiếm cớ ra ngoài. Hạng Kình Hạo nói với vương tử Ronald mình muốn gọi một cuộc điện thoại, vương tử Ronald gật đầu mỉm cười, anh liền ra ngoài. Hạng Kình Hạo rời khỏi khu vực ðn ào, đi vào phía hậu trường được cách âm tốt.
Anh không biết Tưởng Hân Vy đang ở đâu, nhưng ngay tiếp theo sẽ tới phần trình diễn của thương hiệu của cô, chắc chắn cô chỉ đang ở nơi nào đó sau khán đài thôi.
Khi đi ngang qua một chiếc gương, Hạng Kình Hạo dừng lại, theo bản năng tự ngắm nhìn mình một lát.
Ngắm xong, anh mỉm cười. Chỉ là đi gặp một người phụ nữ mà thôi, từ bao giờ mà anh không đủ tự tin với sức hút của mình thế?
Các người mẫu đang được trang điểm. Tưởng Hân Vy ở bên cạnh hỗ trợ trong phòng trang điểm. Những người mẫu trong đọt trình diễn đầu tiên đã mặc trang phục xong, đang gấp rút trang điểm.
Là nhà thiết kế lần này, Lý Lâm dẫn đoàn thiết kế của mình đi kiểm tra từng chỉ tiết nhỏ.
“Hân Vy, mau đem cái này đi may lại một đường chỉ ở mối ghép này đi, trông không chắc chắn.” Lý Lâm tinh mắt phát hiện một chiếc váy bị sứt chỉ.
“Được! Em đi ngay đây.” Tưởng Hân liền cầm lấy, vội chạy ra ngoài cửa.
Đúng lúc đó, thấy phòng trang điểm ở phía này ồn ào, Hạng Kình Hạo liền đi tới. Vừa tới cửa, một cô gái đột nhiên chạy ra.
Đâm thẳng vào lòng Hạng Kình Hạo. Một người đang chạy vội, một người lại bước thong thả. Hạng Kình Hạo bị đầy lùi lại bức tường ở sau lưng, cô gái đang ngã vào trong lòng anh cũng vô cùng hoảng hót.
Tưởng Hân Vy cúi đầu tránh ra, làm sao mà cô biết được đột nhiên lại có người đứng trước cửa chứ.
“Anh…” Tưởng Hân Vy híp mắt, trời ạ! Cô đâm trúng anh sao?
Hạng Kình Hạo mừng rỡ, không ngờ cô gái hấp tấp vừa rồi lại là Tưởng Hân Vy. Anh mỉm cười: “Là em sao?”