Nhưng bị cô từ chối rồi, vì cô không muốn áp đặt tình cảm cho anh, lần trước là vì bất đắc dĩ mới nhờ anh đóng một màn đó.
Bây giờ, vị thiếu gia Triệu gia đó đã không làm phiền cô nữa, cô cũng không cần phải lo lắng về việc ông nội sẽ sắp xếp những cuộc xem mắt cho mình.
Bùi Nguyệt Hoàng khẽ thở dài, cô không biết tại sao mình lại thở dài, nhưng trong lòng cô hình như có chút buồn bực.
Trên sân golf, Bạch Hạ đang luyện tập vung gậy, cô vung ra từng gậy từng gậy một, đánh vô cùng sảng khoái. Có điều, cô không chơi giỏi như hai người đàn ông bên cạnh, cô đến đây đơn giản chỉ để chơi thôi.
Hai giờ 30 phút chiều, Hình Nhất Phàm đưa Bạch Hạ và Lam Thiên Thần đến nhà hàng dùng bữa xong. Lam Thiên Thần một mình dự tiệc, vậy nên việc anh có bạn nhảy hay không cũng không quan trọng, anh không quan tâm.
Hình Nhất Phàm định đưa Bạch Hạ đến cửa hàng của dì mình để chọn một bộ váy dạ hội. Tối nay anh muốn cùng cô trải qua một buổi tối vui vẻ.
Cửa hàng của Tưởng San là một cửa hàng cao cấp hiếm hoi ở trung tâm thành phố, có hơn một nửa là khách hàng thuộc tầng lớp thượng lưu, doanh thu hàng năm cũng rất ấn tượng, cả đời bà đều kinh doanh quần áo đẹp và thời trang. Đối với bà, mặc dù độc thân cho đến bây giờ nhưng mà bà cũng không hề hi hận,bà cũng không thấy tiếc vì không có con, bà biết rằng con của chị gái bà sẽ mãi chăm sóc bà. Mấy đứa trẻ này đều rất hiều thuận với bà.
Trước khi lên đường, Hình Nhất Phàm anh đã đưa Bạch Hạ vào cửa hàng trang sức của Lam thị.
Bạch Hạ tưởng anh lại muốn mua đồ trang sức cho cô, nên cô lập tức nói nhỏ: “Anh đừng mua nữa, em không cần những thứ này.”
“Anh mua nó cho một người phụ nữ khác.” Hình Nhất Phàm có tình giả vờ bí ẳn, muốn chọc cô một chút.
Bạch Hạ nghe thấy vậy quả nhiên lập tức trừng anh, trong mắt hiện lên sự chất vần: “Ai cơ?”
“Một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp! Mau vào thôi! Dùng mắt nhìn của em chọn giúp anh một sợi dây chuyền.” Hình Nhất Phàm thấy cô ghen lên, anh lại muốn thử xem cô sẽ ghen đến mức nào.
Bạch Hạ lập tức khoanh tay, hứ một cái: “Anh tự chọn đi, mắc gì bắt em chọn chứ?”
“Con gái các em có mắt nhìn tốt hơn. Nào, đó cũng là một người phụ nữ mà anh rất thích.” Hình Nhất Phàm ở bờ.
vực bị mắng điên cuồng tìm đường chết.
` như rằng, Bạch Hạ tức đến tái mặt, nhưng cô muốn xem xem anh muốn chọn quà cho người phụ nữ nào.
“Vòng cổ sao? Được thôi! Em giúp anh chọn.” Bạch Hạ lại hỏi: “Cô ấy bao nhiêu tuổi rồi?”
Hình Nhất Phàm vuốt cằm suy tư: “Anh cũng không nhớ rõ tuổi tác lắm, em cứ dựa theo mắt nhìn của em mà chọn, nói chung, đẹp là được.”
Bạch Hạ bước vào trong quây trang sức, mặc dù vừa rồi nghe thấy anh còn thích một người phụ nữ khác cô thực sự rất tức giận, cô cảm thấy vị trí của mình trong lòng anh đã bị lung lay, liệu cô sẽ phải chia sẻ tình yêu của anh với một người phụ nữ khác sao?
Cô nghĩ, cô tuyệt đối không thể chấp nhận được chuyện này, thậm chí cô còn một cảm giác đầy bi thương rằng, nếu anh chọn người phụ nữ khác, cô sẽ hào phóng thành toàn cho anh.
Lúc này đây, cô đã ghen tuông đến cùng cực, đang tiếp tục đi theo hướng thành toàn cho anh Bạch Hạ rất muốn chọn cho đối phương một sợi dây chuyền thật quê mùa, nhưng thử nghĩ xem, nếu đó là người phụ nữ anh thích, tại sao cô lại phải hại anh chứ?
Bạch Hạ cúi người nhìn khắp quây, thật sự cẩn thận lựa chọn. Mà Hình Nhất Phàm đang đứng khoanh tay ở đằng sau cô thì lại rất ngạc nhiên, không phải cô nên chát vấn anh, tức giận với anh hay sao?
Hoặc là, hỏi anh nhiều thêm về người phụ nữ đó chứ? Thế nhưng, Bạch Hạ lại vô cùng yên lặng, cô nghiêm túc chọn từ quầy này sang quầy khác.
Cuối cùng, Bạch Hạ nhìn thấy một sợi dây chuyền rất tinh xảo, có hình trăng lưỡi liềm, rất thời trang và đẹp đẽ tao nhã.
Nhưng vừa nhìn giá cả, Bạch Hạ cẩn thận đếm số lượng số không phía sau, cô không khỏi ngắng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh: “Sợi dây chuyền này không tệ, nhưng hơi đắt.”
“Đây là mắt nhìn của em mà, đắt một chút cũng không sao.” Hình Nhất Phàm quyết định mua nó, miễn là do cô chọn là được.
Trái tim Bạch Hạ như bị thứ gì đó mạnh mẽ đâm vào, hóa ra người phụ nữ đó rất quan trọng trong lòng anh, cho dù đất giá bao nhiêu, chỉ cần đối phương thích, anh cũng sẽ mang tặng.
“Vậy em đợi anh ở trước cửa.” Bạch Hạ nói xong thì lẳng lặng đi lướt qua anh, đi về phía cửa.