Hạng Bạc Hàn bên cạnh mặc dù vô cùng phẫn nộ, nhưng lúc này ông lại thấy có chút may mắn vì đối phương không lấy mạng cháu trai của mình, bằng không ai sẽ gánh vác gia tộc này đây.
“Kình Hạo, còn có chỗ nào không rõ không?”
Hạng Bạc Hàn nhìn cháu trai của mình, ngữ khí ôn nhu không ít.
Hạng Kình Hạo lật xem ghi chép quá trình lớn lên của mình, mảnh trống rỗng trong đầu dần dần được hoàn mỹ lắp đầy, Hạng Bạc Hàn cũng giải thích qua một lần chuyện xảy ra, hiện tại anh đã hoàn toàn hiểu được nguyên nhân của sự việc.
“Chú út, cháu hiểu được cháu là ai, nhưng mà trí nhớ chỉ tiết vẫn có chút không rõ ràng.”
“Cháu chỉ cần biết bản thân cháu là ai, cháu mang trên người sứ mệnh gì là được. Còn về phương diện chỉ tiết, cháu còn rất nhiều thời gian để bổ sung.”
Hạng Bạc Hàn đối với sự hồi phục hiện tại của anh coi như có thể nhẹ nhõm được một chút.
“Nơi này của chúng ta có nội gián, người này nhất định phải bắt được.”
Hạng Bạc Hàn siết chặt tay, nhìn người bên cạnh lâm vào trầm tư: “Chú cho người đưa còn về Hạng gia bên kia nghỉ ngơi, trong thời gian này, mọi việc giao lại cho chú xử lý.”
“Vậy chú út, chú cũng cẳẩn thận một chút.”
Hạng Kình Hạo quan tâm nói một câu, anh giờ phút này trong ánh mắt có chút hoang mang, thậm chí còn đang suy nghĩ làm sao có thể đem ký ức mắt đi tìm trở về.
Hạng Kình Hạo được đưa về Hạng gia, Hạng Bạc Hàn ở lại điều tra sự việc.
Hạng gia được đặt ở một khu rừng rậm vô cùng thần bí, trước cổng là sân bay tư nhân, cả tòa nhà rộng gần 10.000 mét vuông. Dưới bầu trời sao, tòa nhà của Hạng gia mang hơi thở cổ xưa, đây là nơi ở của Hạng gia hơn 100 năm qua, không ngừng truyền thừa, mà gia tộc cũng đã trải qua vô vàng biến chuyển lớn nhỏ mới có được đế quốc dược học huy hoàng như hiện tại.
Hạng Kình Hạo phủi bỏ bụi rơi trên tây trang, tuy rằng mắt trí nhớ, nhưng có một số thứ gần như gắn liền với ý thức, cho dù là thuốc cũng không thể tẩy sạch. Với ngôi nhà thân thiết này, anh thậm chí biết rõ từng ngốc ngách hành lang, giống như mọi thức đã tồn tại trong tiềm thức, anh đối với nơi này vô cùng có cảm giác quen thuộc thân thiết.
“Kình Hạo…” Mẹ Hạng Kình Hạo sớm đã nhận được tin tức vội vàng chạy đến, nhìn đứa con cao nất không chút tổn hao gì trước mặt, bà ôm chặt lấy anh, nức nở thành tiếng.
Hạng Kình Hạo vươn tay ôm mẹ mình, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Mẹ.”
Ngữ khí này làm Hạng phu nhận lập tức vui mừng, nước mắt chảy ra, đứa con này tuy mắt trí nhơ nhưng ngữ khí gọi bà vẫn giống hệt như trước. Con trai của bà không hề thay đổi.
Hạng Kình Hạo nhìn người đàn ông bên cạnh, anh đoán một chút: “Ba.”
“Tên nhóc thối con, không biết tự bảo vệ mình như vậy sao? Làm chúng ta lo lắng.” Hạng Tư Niên vờ trách móc một câu.
Hạng phu nhân lập tức che chở: “Ông mắng con làm gì?
Nó cũng không biết được chuyện sẽ thành như vậy.”
Hạng Kình Hạo cong môi cười, lúc này trong đám người nghênh đón anh có một ông lão đã ngoài 70 ngồi xe lăn, bên cạnh ông cũng là một vị đã lớn tuổi đang đứng, Hạng phu nhân đẩy anh về trước: “Ông nội con cùng ông cụ cũng đến, nhanh gọi một tiếng đi.”
Hạng Kình Hạo nhìn hai vị trưởng bối trước mặt, ánh mắt lộ vẻ tôn kính: “Ông nội, ông cụ.”
*Tuy rằng nói tình cảm chúng ta thiếu một chút, nhưng ông vẫn yêu thương đứa cháu này nhất.” Hạng lão gia vươn tay vỗ vỗ anh.
“Kình Hạo à! Cái thân già này của ông không chịu nỗi bị cháu dọa như vậy đâu! Cháu đây là muốn mạng của ông àt Hạng lão thái gia cũng vươn tay đến, bàn tay gầy của ông nắm lấy tay anh: “Cháu không được để xảy ra chuyện gì đó!”
Hạng Kình Hạo bị vây trong vòng của người thân, anh nhanh chóng dung nhập thân phận thái tử Hạng gia của mình. Nhưng mà trong trí nhớ mắt đi của mình, anh đã quên mắt một cô gái quan trong nhát trong sinh mệnh của anh, không ai nhắc cho anh nhớ, mà chính anh cũng không cách nào nhớ được cô.
Nhưng anh không biết, cô cái đó giờ phút này đang nhớ đến anh.
Tưởng Hân Vy hai ngày nay trong lòng có chút không yên, mặc dù cô đã sưu tầm nhiều bài hát có thể giúp thả lỏng tâm tình, lúc cô giao bản thảo, Tưởng San cũng rất thích, nhưng mà từ khi Hạng Kình Hạo ra nước ngoài đến nay vẫn không gửi cho cô một tin nhắn nào, cô đợi hai ngày, vẫn không đợi được. Trong lòng cô luôn có một chút bắt an không thẻ hiểu được.
Thời điểm anh đi, ngữ khí của anh tuy rằng thoải mái, nhưng chuyện có thể khiến anh đi gấp như vậy nhất định không phải là chuyện nhỏ.