“Tôi nói dối thì sao nào?” Bạch Hạ phản bác.
Đôi mắt Hình Nhất Phàm tối sầm lại, biết ràng cô có tình nói vậy, nhưng nghe được về sau cô vẫn ở trước mặt anh nói dối, anh có chút tức giận.
Anh cúi người xuống, ánh mắt nguy hiểm khóa chặt gương mặt nhỏ nhắn: “Nếu em tiếp tục nói dối, tôi sẽ trùng phạt em!”
Bạch Hạ có chút đắc ý nhướng mày: “Anh sẽ trừng phạt tôi thế nào? Anh có thể đánh tôi hay sao? Hiện tại pháp luật… anh…”
Giây tiếp theo, miệng Bạch Hạ liền bị đôi môi mỏng của người đàn ông ngăn chặn, Bạch Hạ sợ đến trừng lớn mặt, đây là đang ở giữa đường! Phía trước phía sau đều có người!
Bạch Hạ tức giận thúc vào người anh, Hình Nhất Phàm cũng buông cô ra, anh cắn môi nói: “Đây là trừng phạt nếu Sau này em nói dối.”
Gương mặt Bạch Hạ đỏ lên, đánh loạn lên cánh tay anh vài cái: “Anh quá khốn kiếp! Tôi không cần!”
Hình Nhát Phàm cũng không trêu cô nữa mà xoay người nói: “Về nhà!” “
Bạch Hạ suy nghĩ vừa rồi mình mắng còn chưa đủ nhiều, đúng là thiệt!
“Về sau tôi không cho phép anh không được hôn tôi, nghe rõ chưa?” Bạch Hạ cảnh báo.
Hình Nhất Phàm híp mắt, giống như không nghe thấy.
“Hình Nhất Phàm.” Bạch Hạ dậm chân người đàn ông đó vẫn không đề ý cô.
Nhưng lúc đến đèn giao thông, Hình Nhất Phàm vẫn đứng ở vạch đi bộ chờ cô, lúc cô đến bên cạnh, anh liền giữ lầy tay cô, đưa cô sang đường. Bạch Hạ mặc dù có chút ảo não nhưng nhìn anh đưa cô sang đường, vẫn đem tức giận nuốt xuống.
Nhưng mà cô cảm thấy vẫn có chuyện anh chưa giúp cô làm.
“Anh đến khi nào mới xin ảnh và chữ ký của em gái anh cho tôi?” Ngữ khí của Bạch Hạ cũng không phải ra lệnh mà đã mềm đi vài phần.
“Ngày mai tôi sẽ đưa Đóa Đóa trở về.” Hình Nhất Phàm mở miệng nói.
Bạch Hạ vừa nghe, gương mặt đã có chút nóng lên: “Thật sự muốn đưa Đóa Đóa về sao?”
“Muốn chứ! Đóa Đóa cũng sắp đến mùa động dục rồi.”
Hình Nhất Phàm nghiêm túc nói.
Bạch Hạ vẫn có chút ngại ngùng khi nói về vấn đề này, cô gật đầu: “Được rồi! Anh đưa nó về đi!”
Ánh mắt Hình Nhất Phàm không khỏi mang theo chút tà khí nhìn cô: “Em hẳn là biết kì động dục là gì nhỉ?”
Bạch Hạ lập tức đỏ bừng mặt trừng anh: “Tôi đương nhiên biết! Còn cần anh nói sao?”
“Vậy em có không?” Hình Nhất Phàm ghé sát vào hỏi cô.
Bạch Hạ ngại sắp chết, vươn tay đẩy anh: “Anh mới có.”
Nói xong cô liền gấp gấp đi về phía trước, không để ý tới anh nữa.
Hình Nhất Phàm phía sau không khỏi bật cười, cái gì cao lãnh cắm dục đều không thấy nữa. Vào thang máy, Bạch Hạ vẫn còn chút ghét bỏ tránh xa anh một chút, Hình Nhất Phàm híp mắt nhìn cô: “Cách xa tôi như vậy làm gì?”
Bạch Hạ khoanh tay nhìn anh: “Vì anh với Đóa Đóa giống nhau!”
Hình Nhất Phàm lập tức hiểu được, gương mặt đẹp trai liền lộ vẻ nguy hiểm: “Chúc mừng em nói đúng rồi!”
Bạch Hạ lập tức dựa lưng vào tường, gương mặt hoảng sợ: “Hình Nhất Phàm anh đứng đắn chút!”
Lúc này thang máy liền mở, Bạch Hạ nhanh chóng chạy, lúc chuẩn bị mở cửa cô quay đầu nói với người đàn ông vừa đi ngang qua: “Anh nhớ đó! Tôi muốn chữ ký và ảnh của nữ thần!”
Hình Nhất Phàm không hỏi có chút đố kị với Hình Nhất Nặc, có thể khiến Bạch Hạ tôn sùng là nữ thần, thần tượng, mà bộ dạng anh soái như vậy, cô gái này sao vẫn cứ một bộ mặt ghét bỏ chứ?
Bạch Hạ mở cửa vào nhà, bật đèn, dưới ánh đèn lộ ra gương mặt đỏ ửng, trong đầu cô toàn bộ đều là bộ dạng xấu xa tối nay của Hình Nhất Phàm.
Thậm chí nghĩ nhiều một chút, trong lòng liền sẽ khẩn trương, còn tưởng rằng con người anh đứng đắn, hóa ra cũng xấu xa như vậy.
Hình Nhất Phàm trở về nhà, Đóa Đóa liền chạy lại muốn anh ôm nó. Hình Nhất Phàm ôm lấy, vuốt ve nó, trầm thấp cười: “Con gái, năm đó con sao lại tìm được nữ chủ nhân này vậy?”