Lam Thiên Thần hướng ba vị trưởng bối bảm báo chỉ tiết.
Trong lòng Bùi Nguyệt Hoàng cứng lại, người này lấy đâu ra tự tin như vậy? Ai nói bọn họ đang hẹn hò?
“Ông nội, ông nghỉ ngơi sớm một chút, nếu không có việc gì thì đừng lén uống rượu, hôm nào cháu lại đến thăm ông.”
Bùi Nguyệt Hoàng vừa nói, vừa kéo tay Lam Thiên Thần: “Chúng ta đi thôi!”
Lam Thiên Thần hướng ba vị trưởng bối phía sau vẫy tay: “Tạm biệt, lần sau cháu lại đến thăm ông.”
Bùi Nguyệt Hoàng thật sự đã muốn lôi anh ra ngoài, đóng cửa lại, cô nặng nề tâm sự đi về hướng thang máy.
Trong phòng, ong Bùi thở dài nói: “Đứa nhỏ này nếu có thể đến Bùi gia chúng ta ở rễ thì thật tốt biết bao!”
“Đúng vậy! Để Nguyệt Hoàng đem cậu ấy về đây đi!
Tương lai để bọn nó quản lý công ty, sẽ không sợ Nguyệt Hoàng một mình vát vả nữa.” Ba Bùi cũng thực vừa lòng.
Trong thang máy, ánh mắt Lam Thiên Thần gắt gao dừng trên gương mặt người phụ nữ bên cạnh, anh thực sự buồn bực khó hiểu.
*Ở trước mặt người nhà em thừa nhận quan hệ của chúng ta khó như vậy sao?” Lam Thiên Thần có chút hờn giận nói.
Bùi Nguyệt Hoàng cắn đôi môi đỏ mọng, nói: “Về sau đừng ở trước mặt người nhà tôi nói chuyện chúng ta hẹn hò.”
“Hiện tại chúng ta đây tính là quan hệ gì?” Lam Thiên Thân hỏi lại.
“Cậu muốn nghĩ là quan hệ gì thì chính là quan hệ đó. Nếu cậu không chấp nhận được phương thức hiện tại của chúng ta, tôi cũng không cưỡng cầu.”
Bùi Nguyệt Hoàng cũng rõ ràng, cô đang lợi dụng anh, anh cho cô cảm giác an toàn, cho cô một cái ôm ấp áp.
Nhưng mà cô cũng không dám đưa anh về nhà! Không dám ở trước mặt người nhà thừa nhận quan hệ của bọn họ.
Trước nay Lam Thiên Thần chưa từng bị đối xử như vậy, giống như anh là một người vô dụng, thậm chí trong lòng cô đến một chút địa vị anh cũng không có!
Bùi Nguyệt Hoàng ra khỏi cổng lớn bệnh viện, nghe thấy người đàn ông trầm mặc phía sau, trong lòng cô không khỏi đau nhói, cô muốn giải thích một câu, nhưng trong lòng liền nhịn xuống.
Lam Thiên Thần mở cửa xe, tuy anh tức giận, nhưng cũng không biểu thị ra hành động.
Một đường quay trở lại biệt thự, hai người đều trầm mặc, rốt cục đến biệt thự của Bùi Nguyệt Hoàng, Lam Thiên Thần mở cửa đi xuống, Bùi Nguyệt Hoàng đau lòng nhìn anh, vẫn giải thích: “Thực xin lỗi, tôi nói nặng lời.”
“Không sao, tôi không trách em.”
Lam Thiên Thần xoay người, ánh mắt ôn nhuận trở lại: “Em yên tâm, không có sự cho phép của em, tôi sẽ không gặp lại người nhà em.”
Hô hấp Bùi Nguyệt Hoàng hơi cứng lại, cô thật sự muốn nói ra chân tướng, nói cho anh biết vì sao cô muốn ngăn cản anh gặp người nhà, bởi vì cô không muốn để anh biết tin tức tương lai người đàn ông lấy cô phải ở rễ.
“Ngủ ngon.” Lam Thiên Thần trầm thấp nói, cất bước đi về phía cửa.
Bùi Nguyệt Hoàng thở dài, dựa lưng vào xe, cũng rơi vào trong sự áy náy.
Sáng sớm.
Bạch Hạ bị đồng hồ báo thức làm tỉnh giác, ở trong vòng tay của Hình Nhất Phàm cô mở to mắt. Lúc vươn tay lấy điện thoại tắt báo thức, không cẩn thận chạm vào tay anh, cánh tay Hình Nhất Phàm lập tức ôm sát cô, đem cô kìm lại trên người anh.
Đàn ông buổi sáng đều vô cùng hưng phấn, Bạch Hạ bị anh ôm trên người nhất thời sợ đến đỏ bừng mặt.
“Hình Nhất Phàm, buông em ra.”
Bạch Hạ chân thật cảm thụ được trạng thái buổi sáng của anh, thật sự bị dọa sợ.
Hình Nhất Phàm có chút ác ý cong môi cười: “Vừa lòng không?”
Bạch Hạ cắn môi, đỏ mặt không trả lời. Cô nhìn đồng hồ nói: “Nên rời giường thôi, em muốn đi tiễn Nozawa, anh ngủ tiếp một lát đi!”