Tô Thắm ngơ ngác ngồi ở trong phòng làm việc, Hiên Viên Thần cũng không yêu cầu cô làm gì vì vậy lúc này ngoài đọc Email, cô không có việc gì để làm.
Đột nhiên có cuộc gọi đến, nhịp tim của Tô Thám như nghẹn lại, cô đưa tay cầm lên trả lời: “Alô”
“Là tôi, em có thời gian pha cho tôi một tách cà phê không?” Đầu kia là giọng nói dịu dàng có chút khẩn cầu của Hiên Viên Thần.
“Tất nhiên có thể, tôi lập tức mang đến cho ngài.” Giọng nói của Tô Thắm cho thấy cô vẫn đang làm việc rất nghiêm túc.
“Được!” Hiên Viên Thần cười rồi cúp điện thoại.
Tô Thắm bưng cà phê đến phòng làm việc của anh, cô gõ cửa đi vào, bên trong chỉ có Hiên Viên Thần, Tô Thấm đặt cà phê lên bàn làm việc của anh, cô chủ động thu dọn tài liệu lộn xôn bị anh tùy tiện vứt lên bàn.
Hiên Viên Thần bưng ly cà phê lên, uống một cách tao nhã, đôi mắt bất giác rơi trên người cô, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, thực sự rất quyền rũ.
Tô Thắm biết anh đang nhìn cô, cô kiềm chế để không bị ảnh hưởng bởi anh, cần thận thu dọn bàn làm việc của anh. Tô Thấm đang thu dọn hai cây bút anh ném lung tung thì đột nhiên bị một bàn tay nắm lấy, tay cô bị nắm chặt trong lòng bàn tay của anh, da thịt chạm vào nhau.
Tim Tô Thâm đập loạn, cô ngẩng đập lên nhìn người đàn ông đang ngồi trên nhà việc, hơi nhướng mày cười với cô, vằng trán anh nhẹ nhàng như gió xuân, trong mắt cũng không có độc đoán thường ngày, giống như một người si tình, chăm chú nhìn có.
Ánh mắt Tô Thắm bối rồi trốn tránh, cô đang kiềm chế bản thân của chính mình, không đề bị anh hấp dẫn.
Hiên Viên Thần không nhận ra cô né tránh vì cái gì, anh chỉ coi là cô đang thẹn thùng mà cô càng như vậy thì anh càng muốn chủ động tấn công, nếu không cô sẽ càng thẹn thùng và sẽ không chủ động lấy lòng anh.
Anh đã xác định muôn cô vì vậy trong tình cảm phải luôn có người chủ động vừa vặn anh lại am hiểu nó.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau đó là có tiếng gõ cửa, Tô Thắm vội vàng rút tay về, Hiên Viên Thần mỉm cười hướng về phía cửa nói: “Vào đi!”
Lý Sâm bước vào, vừa nhìn thấy Tô Thắm trong phòng thì sắc mặt lập tức cứng lại, sau đó ho nhẹ nói: “Tổng thống, nếu ngài có việc bận thì lát nữa tôi lại đến.”
Hiên Viên Thần mỉm cười nhìn Tô Thắm, Tô Thám lập tức lên tiếng nói: “Tôi trỏ lại phòng làm việc trước.”
Tô Thắm hầu như không dám nhìn vào mặt Lý Sâm vì vậy cô vội vàng ra ngoài rồi đóng của lại.
Tô Thám rời đi, Lý Sâm nghiêm túc bước tới: “Ngài tổng thống, Lâm tướng quân đưa tới lời mời hẹn ngài đến nhà ông làm khách.”
Hiên Viên Thần khẽ nhíu mày, có vẻ như Lâm gia cũng đã bắt đầu tạo dựng mối quan hệ này. Nhìn thấy Hiên Viên Thần có vẻ chưa đồng ý nên Lý Sâm liền thuyết phục: “Tổng thống, ngài vẫn nên là đi thôi! Dù sao cái này cũng là lời mời của Lâm lão tướng quân, ngài không thể không cấp mặt mũi cho ông ấy được!”
Hiên Viên Thần khẽ thở dài một hơi: “Được rồi, tôi đồng ý đêm nay sẽ đi.”
“Vâng!” Lý Sâm gật gật đầu.
“Ông đi với tôi” Hiên Viên Thần nói tiếp: “Sau bữa tối thì nhắc tôi rời đi, tôi không muốn ở lại lâu hơn.”
Loại chuyện như thế này là sở trường của Lý Sâm, ông gật gật đầu nói: “Được! Tôi sẽ tìm lý do quan trọng để ngài rời đi.” Ông lại nói tiếp: “Cuộc họp của ngài sắp bắt đầu.”
Hiên Viên Thần hơi gật đầu, Lý Sâm rời đi, anh nhấp một ngụm cà phê, trong mắt lộ ra tâm tư thâm sâu khó lường.
Tô Thắm ngồi trong phòng làm việc một lúc thì Lý Sâm gõ cửa bước vào: “Tiểu Thắm, mười giờ có cuộc họp của trợ lý ở trên tầng ba, cháu đi tham gia đi.”
“Vâng!” Tô Thắm đứng lên trả lời: “Cháu nhìn thấy Email rồi ạI” ..
Lý Sâm rời đi, Tô Thắm vừa ngồi xuống thì điện thoại trước mặt vang lên, cô nhắc máy trả lời: “Alô!”
“Tiểu Thám, là anh.” Giọng nói của Đoạn Tử Hiên truyền đến.
“Hiện tại là thời gian làm việc vì vậy xin anh đừng quấy rầy công việc của tôi.” Tô Thắm lạnh lùng nói.
“Đùng cúp máy, cho anh vài phút được không? Anh có chuyện muốn nói với em, nếu anh không nói ra thì anh sẽ cảm thấy rất đau khổ.”
“Mặc kệ anh muôn nói cái gì, mọi chuyện ..
giữa chúng ta đã giải quyết xong, không còn quan hệ gì nữa vì vậy anh nói gì cũng không có ý nghĩa.” Nói xong, Tô Thắm liền cúp máy.
Bị Đoạn Tử Hiên quấy rầy, dựa vào sự lễ phép cùng với tu dưỡng của bản thân thì cô làm vậy với anh ta như vậy đã là quá lịch sự rồi.
Ngồi ở trong phòng làm việc, Đoạn Tử Hiên cứ như vậy mà bị cúp máy, anh ta thực sự cảm thấy rất chán nản, vừa rồi khi nhìn lại những tắm ảnh trước đây của bọn họ nên tâm tình của anh ta rất mãnh liệt.
Anh ta muốn gặp Tô Thắm ngay lập tức để an ủi tâm tình của bản thân, nếu không anh Diên an ta sẽ cảm thây rât đau đớn.
Đoạn Tử Hiên đi đến tầng 6, nơi này vô cùng yên tĩnh, trong sự yên tĩnh có một loại uy nghiêm khiến mọi người bước vào đây cũng có một loại áp lực không kiềm chế được.
Đoạn Tử Hiên đi thẳng đến phòng làm việc của Tô Thắm, lúc này mới khoảng 9 giờ 3.
0Tô Thắm đã chuẩn bị xong, lát nữa sẽ đi tham gia một cuộc họp dành cho trợ lý.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa, cô hơi sửng sốt, ngắng đầu nhìn thì thấy Đoạn Tử Hiên đầy cửa tiến vào.
Tô Thắm thấy Đoạn Tử Hiên không mời mà đến, lập tức kinh ngạc đứng lên: “Anh đến đây làm gì?”
“Tiểu Thắm, em vừa cúp điện thoại của anh vì vậy anh không còn cách nào khác, anh thực sự rất muốn gặp em, anh hồi hận vì tất cả những gì anh đã làm với em trước đây, anh biết chuyện đó không thể cứu vãn được nhưng tình cảm anh dành cho em vẫn mãnh liệt như trước.”
Đoạn Tử Hiên đem tất cả những lời trong lòng nói ra.
Anh ta không biết làm như vậy có thể vãn hồi được gì không nhưng anh ta hy vọng Tô Thám sẽ hiểu lòng mình bởi vì khi anh ta nhớ lại quá khứ, nhìn lại tấm ảnh trước kia, trong ảnh Tô Thắm vô cùng ngưỡng mộ anh ta, anh ta nghĩ rằng chỉ cần còn một tia ngưỡng mộ đó thôi cũng khiến cô thay đổi quyết định.
..
Đoạn Tử Hiên đang rất nóng lòng thổ lộ lòng mình như vậy nhưng ánh mắt Tô Thắm không có một gợn sóng, chỉ bình tĩnh nhìn anh ta, giống như đang nhìn một người điên.
Nhìn thấy cô bình tĩnh như vậy, trái tim Đoạn Tử Hiên càng thêm điên cuống, anh ta rất muốn Tô Thắm đáp lại tình cảm của mình mà không phải lạnh lùng, vô cảm như vậy, giống như không thèm đếm xỉa gì đến anh ta.
Đoạn Tử Hiên đột nhiên lao tới bên người Tô Thắm, hai tay nắm lấy vai cô nói: “Tô Thắm, anh muốn hai chúng ta quay lại, chúng ta trở lại như ngày xưa được không?”