“Cậu tra hộ khẩu à2” Hình Nhất Phàm trêu lại.
“Sao? Sợ bị cướp à?”
“Cậu cướp không nồi.” Hình Nhất Phàm vô cùng tự tin đáp.
Lam Thiên Thần nghe thấy giọng cậu ấy còn có vẻ ghen tuông, anh biết lần này Hình Nhất Phàm nghiêm túc rồi.
“Cửa hàng ở trung tâm, vừa mới ra mắt sản phẩm mới.
Đều là hàng số một, giá hơi đắt, nhưng vẫn chịu được. Có mấy mẫu giáng sinh, tặng con gái là ổn rồi.” Lam Thiên Thần nói với anh.
Hình Nhất Phàm cười: “Sao vậy? Anh em tốt mà không chiết khấu.”
“Nói tên mình đi, giảm 40%.” Lam Thiên Thần cười, nhưng mà cũng thấy thiệt: “Cậu thì thiếu tiền đấy?”
Hình Nhất Phàm đương nhiên nói đùa, anh có phải ham của thật đâu.
“Được, không chiết khấu thì thôi, ủng hộ việc làm ăn nhà cậu.” Hình Nhất Phàm cười.
“Thôi cứ nói tên mình đi.” Lam Thiên Thần đương nhiên quan tâm chuyện làm ăn, không lỗ thì vẫn được.
“Được rồi, lát mình qua cửa hàng xem, tối nay có hẹn gì không?”
“Ò, chỉ cậu có hẹn tôi thì không à?” Lam Thiên Thần nghĩ tới người hẹn ăn cơm hôm nay, ánh mắt mang nét thú vị.
“Xem ra Lam nhị thiếu cũng có hoa đào rồi, chúc may mắn.” Nói xong, Hình Nhất Phàm tắt máy.
Lúc này xe của anh đang đỗ ở một cửa hàng bán hoa lớn, hôm nay người ra vào tiệm hoa đông, đi vào toàn đàn ông trẻ, trong tay cầm bó hoa tươi đẹp đẽ, xem ra hôm nay hoa bán chạy lắm.
Hình Nhất Phàm đẩy cửa xuống xe, cất bước đi vào. Máy cô gái trẻ đang bó hoa cực kì bận, khi họ ngẳng đầu tháy người đàn ông trẻ đi vào, đều có cảm giác kích động muốn hẹn hò.
Trời ạ! Nhan sắc thần tiên ở đâu ra vậy.
Hình Nhất Phàm mặc tây trang, tóc chải gọn, ngũ quan đẹp đẽ, vóc dáng cao lớn, khí chất phi phàm, đúng là tình nhân trong mộng hoàn mỹ.
“Chào anh, anh muốn đặt hoa ạ?”
“Cho tôi bó hồng đi.” Hình Nhất Phàm nói, anh chưa tặng hoa bao giờ, chỉ biết con gái chắc đều thích hoa hồng.
“Vậy anh muốn mấy bông ạ? Chúng tôi có con số ý nghĩa, anh có muốn tìm hiểu thử không?” Cô gái chỉ vào bảng ngôn ngữ hoa ở trên tường. Hình Nhất Phàm nhìn thẳng sang, mỗi số đều đại diện cho một ý nghĩa tốt đẹp. Mà anh đột nhiên nhìn vào số 19, đại diện cho sự nhẫn nại và mong đợi, một và chín đại diện cho đỉnh cao tình ái, ngụ ý không ai yêu em hơn anh, còn có nghĩa một đời.
Hình Nhất Phàm không khỏi thấy thú vị, anh cong môi bảo: “Gói cho tôi 19 bông đi.”
“Được thưa anh, mời anh đợi chút.” Nhân viên phục vụ liền mỉm cười qua chọn.
“Không biết anh có thích hoa hồng màu gì không?”
Hình Nhất Phàm nghĩ một lát, chẳng biết cô thích màu gì, vừa hay anh thấy bên cạnh có bức ảnh phối sẵn, trong đó màu hồng nhạt và màu đỏ phối rất đẹp, anh bảo: “Vậy làm theo kiểu này đi.”
“Vâng.” Nhân viên phục vụ lập tức bó hoa cho anh, đồng thời cũng đưa anh tấm thiếp hồng nhạt: “Thưa anh mời anh viết lời chúc cho người yêu.”
Hình Nhật Phàm nhận thẻ, căn môi, thật là làm khó anh, viết gì giờ?
Anh ngồi lên ghế sofa, cầm bút, nhìn chăm chăm tấm thiệp, dường như ý viết trên thiệp còn khó hơn viết luận văn.
Cô gái kia thích nghe anh nói gì? Hình Nhất Phàm chau mày, cảm thấy khổ sở, khiến mấy cô gái bên cạnh không khỏi nhìn anh len lén, dường như trông thấy anh thì tối nay cũng vui hơn.
Họ đều hâm mộ, cô gái được anh thích may mắn biết bao.
Cô gái kia chắc chắn hạnh phúc lắm.
Hình Nhất Phàm thổi tóc ở trên trán, rốt cuộc hạ bút, chữ viết cứng cáp, viết một câu trên thiệp: “Bạch Hạ, hôm nay là ngày đặc biệt, đặc biệt đáng yêu như em vậy.”
Viết xong, Hình Nhất Phàm cố nén ý cười, không biết cô gái này xem xong sẽ có nét mặt gì, có phải cảm động muốn ôm anh một cái.
Anh không biết viết cái gì lãng mạn, nói chung, người phụ nữ này nên hiểu ý anh nói là gì đi.