Hình Nhất Phàm nghe xong cũng an tâm điểm nhẹ chóp mũi cô: “Ừ, ngoan.”
Bùi Nguyệt Hoàng cùng Lam Thiên Thần cũng chuẩn bị nghỉ ngơi một chút rồi ra bãi cát, Lam Thiên Thần còn muốn làm việc một chút, xem một vài văn kiện, Bùi Nguyệt Hoàng đau lòng anh.
Rõ ràng là đi chơi, nhưng hiện tại cô không có tí áp lực nào, mà toàn bộ áp lực đều ở trên người anh.
Bùi Nguyệt Hoàng xuống lầu tìm được hạt cà phê, tự mình xay rồi pha cà phê.
Lam Thiên Thần đang xem văn kiện, nghe được phía sau có một mùi hương, tinh thần anh lập tức phấn chấn, quay đầu lại, Bùi Nguyệt Hoàng cầm một cái khay nhỏ có hai ly cà phê đi tới.
Bên ngoài ban công có bóng râm che bớt ánh nắng, gió biển nơi này vô cùng dịu dàng, mang theo một ít nước biển mát lạnh, mặc dù ngồi ở ngoài cũng không thấy nóng.
“Nghỉ ngơi một chút, uống ly cà phê đi!” Bùi Nguyệt Hoàng đau lòng nói với anh.
Ngon tay thon dài của Lam Thiên Thần gõ bàn phím vài cái, đem văn kiện của anh gửi đi, anh cười nâng ly cà phê lên uống một ngụm: “Anh thật có phúc, được uống cà phê do chính tay em pha.”
Bùi Nguyệt Hoàng cười: “Em có thể pha cho anh cả đời nhat”
Lam Thiên Thần vừa lòng mỉm cười nhìn cô: “Anh bắt đầu chờ mong đến tuần trăng mật của chúng tai”
“Chờ khi nào xong hôn lễ chúng ta sẽ đi.” Bùi Nguyệt Hoàng cũng rất chờ mong!
Bạch Hạ không cần thận ngủ một giấc trưa, tỉnh lại đã 4 giờ 30, cô hưng phần chuẩn bị xuất phát.
Hình Nhất Phàm thực ra không có ngủ, anh cũng phải xử lý một vài văn kiện, nhìn thấy cô mặc một bộ váy dây, anh lập tức đứng dậy nói: “Anh thoa kem chống nắng cho em.”
Bạch Hạ liền ngoan ngoãn ngồi bên người anh để người đàn ông cẩn thận thoa kem chống nắng lên da thịt cô, Hình Nhất Phàm cần thận thoa xong, Bạch Hạ đội mũ lên, như một tiểu yêu tinh thanh thuần.
“Đẹp không?” Bạch Hạ hỏi anh.
Hình Nhất Phàm cười gật đầu: “Đẹp.”
Anh đương nhiên sẽ không nói trước kia anh cảm thấy những cô gái nói chiếc mũ khoa trương như thế nhìn phi thường thô. Nhưng mà khi vợ mình đội lên, lại thành cấp bậc tiên nữ.
Bạch Hạ cũng vừa lòng gật đầu, lại nhìn thoáng qua gương, nói với anh: “Đi thôi!”
Hình Nhất Phàm hai người xuống làu, đi dép lê, cùng nhau men theo con đường nhỏ đi xuống bãi cát, trước mặt là bãi cát sạch sẽ nhẫn nhụi.
Nơi này không có dấu vét ô nhiễm, hết thảy đều giữ lại hơn thở nguyên thủy.
Bạch Hạ vừa đi xuống bãi biển liền cởi dép ra, đôi chân trắng noãn dẫn lên cát, đuổi theo thủy triều lúc lên lúc xuống.
Bạch Hạ chơi đến vui vẻ, nào biết thủy triền lại bất ngờ tràn lên, cô sợ hãi lập tức lui về, cũng phát ra một chuỗi tiếng cười khanh khách giống như tiếng chuông bạch ngân.
Hình Nhất Phàm nhìn bộ dạng ngây ngô như trẻ con của cô, câu môi cười, tâm tình cực kỳ vui vẻ.
Bạch Hạ quả nhiên chơi đến thực vui vẻ, lúc đuổi theo sóng biển, lúc lại bị sóng dâng lên làm sợ hãi chạy về, như thế lặp lại, động tác ngây thơ này cô có thể lặp đi lặp lại chơi hơn 10 lần.
Hình Nhất Phàm đứng ở một bên mỉm cười, đợi cô chơi đủ.
Bạch Hạ chơi đùa một lúc cũng có chút mệt mỏi, cô thở hồn hếển đi đến bên người Hình Nhất Phàm, kéo cánh tay anh: “Chúng ta đi kiếm vỏ sò đi!”
Hình Nhất Phàm nắm tay cô, nhìn cô chơi đến trán đầy mồ hôi, anh lấy ra khăn tay đã chuẩn bị trước giúp cô lau: “Chơi xong rồi sao?”
*Ừm, chơi xong rồi! Vô cùng vui vẻ.” Bạch Hạ cười meo meo nói.
Hình Nhất Phàm nắm tay cô, ở trên bãi cát nhẫn nhụi tìm vỏ sò, tâm trạng tựa như tìm bảo vật, ngập tràn chờ mong.
Bên kia, Lam Thiên Thần cùng Bùi Nguyệt Hoàng cũng chuẩn bị ra bãi biển chơi, họ ở cùng một bãi biển nhưng lại cách nhau khá xa, còn có mái che bán nguyệt, hai cặp tình nhau tự mình chơi đùa.
Bùi Nguyệt Hoàng mấy năm nay đều chỉ bay loanh quanh trong nước và nước ngoài, cô đối với bãi biển như vậy vô cùng yêu thích, cô chính là thích cảm giác chậm rãi đi dạo trên bãi cát.