Tuy nhiên, dù còn hơn một tháng nữa mới tổ chức đám cưới, nhưng họ vẫn chưa lĩnh chứng.
Hai người không vội, hơn nữa giấy chứng nhận chỉ là thủ tục thôi, hơn nữa kiếp này họ đã coi một nữa kia là của mình rồi.
Lam Thiên Thần đang ngồi trong phòng họp. Một khi danh tính của anh lan rộng ra trong công ty, nhóm quản lý cùng đi họp với anh này, sùng bài trong ánh mắt không thể nói thành lời. Anh tiếp quản tập đoàn Bùi thị khi còn khá trẻ nhưng nhất định sẽ càng ngày càng tốt, khiến cho bọn họ tin tưởng vững chắc, Bùi thị cũng sẽ từng bước đi lên.
Lam Thiên Thần sửa lại văn kiện trước mặt một chút, nói với bọn họ: “Nghỉ ngơi 10 phút rồi tiếp tục.”
Lam Thiên Thần đứng dậy ra khỏi cửa, đi về hướng thang máy, tuy rằng chỉ có 10 phút nhưng anh vẫn muốn lên ở cạnh Bùi Nguyệt Hoàng.
Bùi Nguyệt Hoàng ngồi ở ghế sofa, nghiêm túc xem kỹ những yêu cầu trong hôn lễ của mình, cô là một người coi trọng sự hoàn mỹ, cho nên mọi thứ trong hôn lễ đều do cô quyết định.
“Họp xong chưa?”
Bùi Nguyệt Hoàng nhìn thấy người đàn ông đang đi đến, cô mỉm cười đứng lên, vươn tay ôn thắt lưng anh, ngọt ngào ôm ấp.
Lam Thiên Thần cúi đầu hôn lên trán cô: “Ừ, nghỉ ngơi 10 phút, anh muốn lên gặp em.”
Lúc này Hứa Mẫn ở bên ngoài gõ cửa tiến vào, vừa đẩy cửa ra cô đã nhìn thấy cặp tình nhân đang ôm ấp trong văn phòng kia.
Cô lập tức muốn đóng cửa lại. Haizz! Làm trợ lý như cô, thực ra mỗi lần đẩy cửa bước vào đều có chút sợ hãi. Sợ.
một ngày nào đó mình mở cửa lại bắt gặp cảnh hai vị chủ nhân đang hôn nhau.
Hơn nữa, Hứa Mẫn đã sắp quên mắt Bùi Nguyệt Hoàng trước kia cao lãnh như thế nào. Bởi vì hiện tại ở trong đầu cô, đều là hình ảnh Bùi Nguyệt Hoàng mỉm cười ôn nhu phong tình như thiếu nữ.
Đây là ma lực của tình yêu sao?
Điều này làm Hứa Mẫn có một loại xúc động muốn ngọt ngào yêu đương.
Hứa Mẫn cả người không yên, hơn nữa còn vài phần thất thần liền trực tiếp tông vào một người đàn ông đang đứng trong góc, làm cô nhào vào trong ngực anh.
Cô đang muốn hỏi ai lại không có mắt như vậy! Nhưng khi ngắng đầu lên, gương mặt Khúc Hạo lại ở ngay trước mắt.
Khúc Hạo mang một gọng kính ánh vàng, thuộc dạng người nhã nhặn thanh tú, chính là giờ phút này Hứa Mẫn mới biết người đàn ông nhìn nhã nhặn như anh, khuôn ngực sao lại rắn chắc như vậy? Chẳng lẽ anh có tập thể hình?
Thân hình của anh hẳn là vô cùng rắn chắc đi?
Mặt Hứa Mẫn thình lình đỏ lên.
“Không sao chứ?” Khúc Hạo quan tâm hỏi.
“Anh muốn đi làm gì?” Hứa Mẫn hỏi “Đưa tư liệu cho Lam tổng.” Khúc Hạo nâng văn kiện trong tay lên.
*Suyt…” Hứa Mẫn lập tức hướng anh ra động tác không nên.
“Làm sao vậy?” Khúc Hạo tò mò hỏi.
“Anh hiện tại không nên đi vào. Bùi tổng Lam tổng hai người họ đang show ân ái trong đó! Không nên quấy rày.”
Hứa Mẫn nói xong, đôi mắt to chớp chớp, trộm đánh giá gương mặt Khúc Hạo, tim liền đập nhanh, đại khái cũng là vì câu nói lần trước của Bùi Nguyệt Hoàng.
Khiến cô chú ý tới, Khúc Hạo người trước nay cộng tác với cô kỳ thực là người rất đẹp trai, hơn nữa anh còn là người rất có trách nhiệm, tính tình lại càng không cần phải nói.
Khúc Hạo cũng có chút giật mình kinh ngạc, anh mỉm cười: “Vậy lát nữa tôi đưa qua.”
*Cái kia… Khúc Hạo, anh có bạn gái không?” Hứa Mẫn trực tiếp dò hỏi, hôm nay bị kích thích rồi, cô muốn yêu đương.
Khúc Hạo không khỏi mỉm cười xoay người, chớp mắt nói: “Cô hỏi chuyện này làm gì?”
“Đồng nghiệp quan tâm lẫn nhau thôi.” Hứa Mẫn vẫn xấu hổ, cả gương mặt cũng có chút ửng hồng.
Khúc Hạo lớn hơn cô 2 tuổi, tâm tư cũng càng thêm thấu đáo hơn. Nhìn thấy gương mặt cùng ánh mắt hiện lên sự xấu hồ của cô, anh không khỏi công khóe môi, nghiêm túc nói: “Tôi quay lại hỏi Bùi tổng thử một chút, có cho phép yêu đương trong công ty không?”