“Chuyện này, anh bắt buộc phải nói với mẹ, tối nay về nhà mẹ anh ăn tối đi!”
“Hả?” Hứa Tâm Duyệt lập tức hoảng sợ.
“Chuyện này, chung quy vẫn phải nói với mẹ anh còn có người nhà em, để bọn họ biết Tiểu Mục là do em sinh ra.”
Ánh mắt Cố Thừa Tiêu lộ ra vẻ cỗ vũ.
Hứa Tâm Duyệt hít sâu một hơi, xem ra chuyện năm đó cô hạ sinh Tiểu Mục thật sự phải nói cho người nhà rồi.
Biệt thự Có gia.
Ánh đèn rực rỡ vừa lên, Cố phu nhân nhận được điện thoại của con trai, tối nay mời Hứa Tâm Duyệt đến nhà ăn cơm, bà lập tức cho người nhanh chóng chuẩn bị một bàn ăn tối h soạn, bà mơ hồ cảm nhận được tình cảm của con trai đối với Hứa Tâm Duyệt, xem ra về mặt phương diện tình cảm này là không thể cưỡng cầu, cho dù bà có thật sự hy vọng con trai sẽ cưới Hứa An An về nhà.
Xe của Cố Thừa Tiêu sau một tiếng đồng lái vào cổng lớn biệt thự Cố gia, Hứa Tâm Duyệt xuống xe, Cố Thừa Tiêu đưa tay ra tự nhiên nắm lấy tay cô đi về phía phòng khách.
Cố phu nhân đang chuẩn bị hoa quả, nhìn thấy con trai cầm tay Hứa Tâm Duyệt bước vào, đầu tiên bà có chút ngạc nhiên, sau đó ánh mắt dịu dàng đón tiếp họ: “Tâm Duyệt, cháu đến rồi, qua đây nào, dì có chuẩn bị một ít hoa quả.”
“Cảm ơn dì ạ.” Hứa Tâm Duyệt có chút ngại ngùng, cô cũng không biết liệu Cố phu nhân có để ý chuyện tình cảm của cô và Cố Thừa Tiêu hay không. . truyện đam mỹ
“Cháu có thể đến đây chơi, dì vui còn không kịp nữa lài Thừa Tiêu, mau dẫn Tâm Duyệt vào đi.”
“Mẹ, con quyết định ở cùng với Tâm Duyệt.” Cố Thừa Tiêu trực tiếp nói.
Ánh mắt Cố phu nhân xet qua ý cười, tính tình con trai quá vội vàng, vậy mà lại không cho bà tâm lý chuẩn bị liền nói ra chuyện này.
Nhưng may là trước đó bà đã sớm phát hiện ra, cho nên nghe thấy tin này bà mới vui vẻ tiếp nhận.
“Nhìn ra được là con rất thích Tâm Duyệt, nhìn hai đứa ở bên nhau mẹ cũng rất vui.” Cố phu nhân nói xong, ánh mắt nhìn Hứa Tâm Duyệt đã là ánh mắt như nhìn thấy con dâu tương lai rồi.
Hứa Tâm Duyệt có chút ngại ngùng ngồi trên ghế sô pha: “Tiểu Mục đâu rồi ạ?”
“Thằng bé đang ở trên tầng chơi Lego! Đứa trẻ này vừa chơi liền say mê.”
“Mẹ, mẹ biết năm đó là ai sinh ra Tiểu Mục không?” Cố Thừa Tiêu hỏi mẹ.
Cố phu nhân kinh ngạc, chuyện này bà thật sự cũng không biết, năm đó con trai hôn mê không tỉnh, thân mình cũng lo chưa xong, mới đem tất cả mọi chuyện giao cho.
Lý Tịnh Nhã xử lý, cho nên đứa con là do ai sinh, bà cũng không tìm hiểu kỹ.
“Là do Tâm Duyệt hạ sinh.” Cố Thừa Tiêu trực tiếp nói ra đáp án.
Có phu nhân đột nhiên nhìn sang, vừa đau lòng vừa kinh ngạc: “Cái gì? Tâm Duyệt là cháu sinh ra Tiểu Mục sao?”
“Vâng ạ, là cháu, năm đó cháu cần tiền, nên đồng ý với yêu cầu của thím.”
“Haiz! Thật sự là khổ cho cháu rồi, cháu còn là cô gái chưa chồng, vậy mà đã sinh ra Tiểu Mục.” Hốc mắt Cố phu nhân ửng đỏ, đáy lòng cảm kích cũng đau lòng thay cho cô.
Hứa Tâm Duyệt một chút cũng không thấy ấm ức, ngược lại khoảng thời gian mang thai đối với cô mà nói, cũng là một loại trải nghiệm của đời người.
“Mẹ, có khi nào có khả năng Tiểu Mục là con của Tâm Duyệt không, con cảm thấy Tiểu Mục và cô ấy rất giống nhau, ngược lại so với Hứa An An thì không hề giống chút nào.” Cố Thừa Tiêu hỏi mẹ.
Cố phu nhân kinh ngạc, lúc này mới cẩn thận nhìn Hứa Tâm Duyệt, quả nhiên là rất giống: “Đúng vậy! Tâm Duyệt và Tiểu Mục quả thực rất giống nhau, lẽ nào là do Tâm Duyệt sinh ra Tiểu Mục sao?”