Mục lục
Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi dùng xong bữa tối, Tưởng Hân Vy nhìn thời gian, đã tám giờ rưỡi rồi, từ đây về nhà ít nhát phải mát nửa tiếng, nếu tắc đường có khi mát tận một tiếng.



“Tôi phải về nhà rồi. Về muộn quá ba mẹ tôi sẽ lo lắng.”



Tưởng Hân Vy nói.



Hạng Kình Hạo vừa nhìn đã biết cô là một đứa con ngoan trong nhà, anh gật đầu: “Tôi đưa em về.”



“Có phiền anh không? Nếu không thuận đường thì cũng không cần phiền toái anh đâu.” Tưởng Hân Vy rất không thích làm phiền người khác.



Cho dù là Hạng Kình Hạo không thuận đường với cô, nhưng miễn là đưa cô đi, thì đi đâu cũng là thuận đường cả.






“Tôi rãnh mà, để tôi đưa em về!” Hạng Kình Hạo nói, rất kiên trì muốn đưa cô về.



Tưởng Hân Vy không thể từ chối lòng tốt của anh, đành nói cảm ơn anh rồi hai người lên xe.



Chiếc xe lái xuyên qua màn đêm, trong xe có chút tối mò, Tưởng Hân Vy nói địa chỉ tiểu khu của nhà mình với anh xong, liền chuyển sự chú ý vào quang cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ.



Thật ra cô không giỏi tán gẫu lắm, nhiều lúc vắt óc nghĩ ra được câu hỏi để hỏi thì lại cảm thấy có chút ngốc, vậy nên, trong khoang xe vô thức có chút im ắng.



Hạng Kình Hạo vài lần liếc nhìn sang cô, trùng hợp anh cũng không phải là người giỏi tạo không khí trò chuyện, hơn nữa thân phận của anh cũng không cho phép anh cố ý lấy lòng người khác.



Chỉ có những người khác phải hạ mình để lấy lòng anh.



Mặc dù Tưởng Hân Vy đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng cô vẫn cảm nhận được người đàn ông bên cạnh vài lần liếc nhìn mình, điều này khiến trái tim cô không khỏi có chút căng thẳng.



Khi cô cảm nhận được anh đang nhìn mình lần nữa, cô mạnh dạn quay đầu lại nhìn anh, lập tức bắt được Hạng Kình Hạo đang nhìn trộm cô, anh đành phải cười cười để giảm bớt sự ngượng ngùng.



Tưởng Hân Vy cũng bật cười, nghĩ đến chuyện cô đã hiểu lầm anh chuyện ở nước M, không biết tại sao, cô hình như cảm thấy có chút nhẹ nhõm, lại có chút bối rồi.



Nghĩ kĩ lại thì, tại sao lúc đó cô lại tức giận như vậy? Chỉ vì cô nhìn thấy anh và cô gái tóc vàng đó thân mật với nhau sao?



“Cuối tuần này có thể tiếp tục cùng nhau ăn cơm không?”






Hạng Kình Hạo hỏi.



Tưởng Hân Vy suy nghĩ một lúc: “Thứ bảy này tôi phải về nhà cô cả ăn cơm, có lẽ là sẽ không có thời gian! Chủ nhật nều có thời gian thì tôi sẽ hẹn anh.”



“À! Em sang nhà Hình đại ca ăn cơm sao? “Đôi mắt của Hạng Kình Hạo có chút vui mừng, lại có chút mong đợi.



“Đúng vậy! Anh Nhất Phàm có chuyện vuil Chị dâu Bạch Hạ đang mang thai một cặp sinh đôi.”



Hạng Kình Hạo nghe tin này, cảm giác đầu tiên của anh là ghen tị, cũng vui mừng thay cho họ từ tận đáy lòng.



“Thật sao? Đây thực sự là một tin tốt. Tôi chỉ nhỏ hơn Nhất Phàm máy tháng, cậu ấy sắp lên chức ba rồi, mà một nửa còn lại của tôi không biết đang ở đâu.” Hạng Kình Hạo nói xong, có ý tứ khác nhìn sang cô gái bên cạnh mình.



Tưởng Hân Vy lại không nhận thấy ánh mắt của anh, cô nghiêm túc an ủi nói: “Anh đừng lo, dựa vào điều kiện của anh, tìm được bạn gái nhanh lắm.”



Hạng Kình Hạo nghe cô nói vậy, lập tức hỏi đùa: “Hay là, em làm bạn gái của tôi đi?”



Tưởng Hân Vy ngây ngốc ra, đầu óc ong một tiếng, trống rỗng mắy giây, sau đó đầu cô nóng lên, trả lời: “Anh đùa gì vậy chứ?”



Hạng Kình Hạo thấy cô bối rối như vậy, ngón tay mảnh khảnh khẽ vuốt cằm, ẩn ý nói: “Nếu tôi không đùa thì sao?”



Trong bóng đêm mờ tối, Tưởng Hân Vy chỉ cảm thấy có một đôi mắt sáng rực đang nhìn chằm chằm vào mình, khiến cô bối rối chưa từng thấy, anh đang tỏ tình với cô sao?



Quá đột ngột! Hơn nữa, cô còn chưa chuẩn bị chút nào.



Tưởng Hân Vy nhất thời không biết nên trả lời câu nói của anh như thế nào, hàng mi dài của cô khẽ động, chớp chớp, dáng vẻ như đang bị làm khó.



Hạng Kình Hạo nhận ra anh đùa hơi quá trớn rồi, vội vàng bật cười nói: “Tôi chỉ nói đùa thôi, không doạ em sợ chứ?



Tôi chỉ đang chọc em thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK