Bủi tổng bắt tay hai người đàn ông trẻ tuổi.
Ánh mắt Bùi phu nhân dịu dàng, nhiệt tình nói: “Thừa Tiêu, sức khỏe của mẹ cháu vẫn ổn chứ! Lâu rồi vẫn chưa liên lạc với bà ấy.”
“Mẹ cháu rất nhớ mọi người, hai người có thời gian thì đến nhà cháu chơi ạ.”
Cố Thừa Tiêu mỉm cười trả lời.
“Được, có thời gian chú dì nhất định sẽ đi.”
“Chú Bùi, dì Bùi, vậy chúng cháu không làm phiền chú dì nữa, ra đằng kia trước gặp vài người bạn.”
Mặc Trạch Dương mỉm cười thoát ra khỏi vùng của các trưởng bối, cũng kéo cả Cố Thừa Tiêu ra cùng.
Cố Thừa Tiêu có chút buồn cười: “Có phải cậu không thích nói chuyện cùng các vị trưởng bối đúng không!”
*Không có chủ đề, đứng ở đó rất ngượng ngủng.”
Mặc Trạch Dương đưa ta cầm hai ly rượu thơm mát, đưa cho anh một ly.
Hai người Cố Thừa Tiêu nhìn xung quanh chuẩn bị tìm vị trí ngồi xuống, đột nhiên một giọng nữ ngọt ngào phía trước truyền đến: “Thừa Tiêu, anh đến rồi.”
Mặc Trạch Dương nhìn người phụ nữ trang điểm phong tình này đang đối mặt nhìn Cố Thừa Tiêu, Cố Thừa Tiêu ho nhẹ, nhỏ giọng nói với anh ấy: “Cô ta là mẹ của Tiểu Mục.”
“Hai người nói chuyện đi.”
Mặc Trạch Dương vô cùng thức thời vỗ vai Cố Thừa Tiêu: “Tớ đi ăn chút đồ.”
Cố Thừa Tiêu cũng không ngạc nhiên khi thầy Hứa An An ở đây.
“Tôi đại biểu cho gia tộc đến đây, Thừa Tiêu, tối nay tôi có thể mời anh làm bạn đồng hành được không?”
Hứa An An lớn mật hỏi.
Cố Thừa Tiêu nheo mắt: “Tôi không cần bạn đồng hành, tôi sắp phải rời đi rồi.”
Hứa An An lập tức tiến lại gần thêm chút: “Vậy tôi ở cạnh anh cho đến lúc anh rời đi vậy.”
Cố Thừa Tiêu nghĩ đến cô ta là mẹ của con trai cũng không quá vô tình, anh nhàn nhạt trả lời một câu: “Ừ!”
Mặc Trạch Dương ngược lại đến nhà ăn, vừa mới cầm đĩa, một nữ minh tinh anh từng quen biết qua bắt chuyện: “Trạch Dương, lâu rồi không gặp, có thể ăn cùng nhau không?”
Mặc Trạch Dương đúng lúc cũng đang ăn một mình, có chút buồn chán, anh gật đầu: “Được!”
Mặc Trạch Dương cầm chiếc đĩa khéo léo gắp thức ăn ở quây buffet, ánh mắt anh chỉ nhìn thấy thức ăn, khi anh đưa đũa đến chiếc đĩa bào ngư, một chiếc đũa khác cũng đưa ra, hai người trở thành người tranh bào ngư.
Mặc Trạch Dương lập tức quét về phía người giành đồ ăn, hơn nữa cô gái một lòng chỉ muốn gắp đồ ăn cũng quay đầu nhìn về phía người đàn ông cao lớn.
Nhất thời, hai người đều kinh ngạc lên tiếng.
“CôI”
“Anh!”
Mà người tranh thức ăn với Mặc Trạch Dương không phải ai khác, chính là Lê Yên, bởi vì cô vừa mới nếm thử một miếng cũng không tồi, quyết định gắp thêm miếng nữa, nhìn thấy trong đĩa chỉ còn một con, tự nhiên cô cũng nhanh chóng chuẩn bị ra tay.
“Chỉ còn một miếng, ưu tiên phái nữ, nhường cho tôi đi.”
Lê Yên nói xong gắp vào trong đĩa, có chút đắc ý nháy mắt với anh.
Ánh mắt Mặc Trạch Dương ảo não nhìn theo cô, anh vừa cảm thấy bữa tiệc vô vị, nhưng khi nhìn thấy cô gái nghênh ngang mà đi kia, đột nhiên cảm thấy có chút thú vị.