Hình Nhất Nặc chỉ đành tiếc nuối nói: “Lúc đó anh xem lại xem! Có thời gian nhất định phải cùng cả nhà qua đó.”
*ỪÙ!” Hình Nhất Phàm gật đầu, nhưng anh biết mình sẽ không có cách nào cùng người nhà qua đó.
Ăn cơm xong, Hình Nhất Nặc đưa cho anh một bức thư: “Nè, đây là tắm ảnh có chữ ký của em.”
Hình Nhất Phàm nhận lấy, điện thoại của Hình Nhất Nặc kêu lên, cô cầm lên xem lập tức cười ngọt ngào: “Sao vậy?”
“Con nhớ em, cứ muốn gọi cho em bằng được.” Giọng nói của Ôn Lương Diệu ở đầu dây bên kia cười ngọt ngào.
Nghe thấy tiếng khóc oa oa, trái tim Hình Nhất Nặc như: tan chảy, cô vội vàng dỗ: “Bảo bảo, mẹ về bây giờ, ngoan, đợi mẹ về.”
Đúng lúc Hình Nhất Phàm cũng rời đi, hai người ra cửa, Hình Nhất Phàm đưa Hình Nhất Nặc lên xe của bảo mẫu, theo sau còn có hai xe của bảo vệ cùng nhau rời đi.
Hình Nhất Phàm nhìn xe của cô rời đi anh cũng bước về xe của mình, hôm nay đúng lúc anh được nghỉ, nhìn thời gian một chút rồi lái xe về nhà. Bạch Hạ lúc này đang ở trong nhà vẽ tranh, cô muốn đổi mới một chút nhưng không biết vì sao, mỗi lần vẽ trong đầu cô đều là hình bóng đáng ghét của Hình Nhất Phàm, cho nên hôm nay nam chính của cô cũng là khuôn mặt đáng ghét đó, trên khuôn mặt đẹp trai, đôi môi gợi cảm, cô muốn vẽ thêm hai chiếc răng nanh hung dữ.
Bạch Hạ đang vẽ tranh say sưa thì nghe thấy tiếng chuông cửa, cô lập tức giật mình vội vàng đứng dậy đi về phía cửa nhìn, là Hình Nhất Phàm.
Cô lập tức mở cửa: “Về rồi à.”
Hình Nhất Phàm đưa bức thư cho cô: “Của em này.”
Bạch Hạ nhận lấy, mở ra xem, đây không phải là ảnh của nữ thần Hình Nhất Nặc của cô sao? Cô wow một câu: “Trời ơi! Anh thật sự lấy được rồi, cảm ơn anh, em của anh thật sự rất xinh đẹp!”
“Tất nhiên rồi, cũng không nhìn thử xem tôi đẹp trai như nào.” Hình Nhất Phàm tháp giọng. Bạch Hạ lặp tức ngẳng nhìn biểu cảm tự luyến của anh, cô xua tay: “Cảm ơn anh.”
Bạch Hạ cầm tắm ảnh có chữ ký của Hình Nhất Nặc không nhịn được vui mừng kẹp nó vào trong một quyển sách mà cô yêu thích nhất để lưu giữ, đây quả là điều hiếm có mà!
Tháng mười hai, không khí giáng sinh sớm đã bắt đầu từ nửa tháng trước, hơn nữa ngày mai chính là đêm giáng sinh, bầu không khí ngày càng đậm hon, từ trên ban công nhìn ra có rất nhiều cửa hàng và công viên đã bắt đầu đón giáng sinh, những ánh đèn rực rỡ ở trong đêm tối cũng cực kỳ mê người.
Trong lòng Bạch Hạ nghĩ, đón giáng sinh kiểu gì đây? Có nên đi ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn? Nhưng bây giờ: Bạch Hạ ở đây cũng không liên lạc với những bạn bè khác, mặc dù lúc trước cũng chơi thân với một vài người bạn cấp ba, nhưng sau cấp ba mọi người đều chia xa, dù cho có cách liên lạc, nhưng máy năm rồi cũng thiếu chủ đè nói chuyện chung.
Cho nên bình thường Bạch Hạ thích ở trong nhà, lúc này trong đầu cô lập tức hiện ra bóng dáng của Hình Nhất Phàm.
Cũng không biết anh có đón giáng sinh không, nói không chừng còn có người đón cùng anh!
Bạch Hạ vẫn rất mong chờ, có điều mỗi ngày cô vẽ tranh cũng rất cần thời gian và tinh thần.
Tuy nhiên tác phẩm truyện tranh lần này so với bộ trước thoải mái hơn nhiều, nhẹ nhõm hơn là vì cô lấy đề tài về cuộc sống của cô và Hình Nhất Phàm, càng giống với cách tả thực hơn.
Sáng sớm, Bạch Hạ cảm nhận được sự ấm áp của ánh nắng mặt trời, tâm trạng cô cũng rất tốt, hơn nữa cũng không biết nhà nào ở tầng dưới bật nhạc giáng sinh, khiến cho bầu không khí trong phút chốc trở nên đậm đà.
Hôm nay là đêm giáng sinh, trong không khí tràn ngập một cảm giác khiến người ta buông thả, ngay cả trái tim của Bạch Hạ cũng đập không ngừng, dù gì cô cũng là một thiếu nữ!
Cuộc sống bình thường cũng đủ buồn chán rồi, không dễ gì mới có ngày lễ như này, cô cũng muốn thả lỏng một chút.
Nhưng cô không biết nên sắp xếp kiểu gì.
Vừa sáng sớm Hình Nhất Phàm nhận được điện thoại của Trần Lương, anh sắp xếp cho ông đi điều tra một số việc đã có chút manh mối.
Trần Lương cũng ngạc nhiên với năng lực quan sát của Hình Nhất Phàm, vậy mà lại nghỉ ngờ Lưu Bảo Vinh bên cạnh ông, quả nhiên ông âm thầm điều tra sổ sách mới phát hiện, lúc trước Lưu Bảo Vinh có hành vi tham ô số sách công ty.
Trần Lương thu thập được tài liệu Lưu Bảo Vinh đã từng tham ô máy lần đưa cho Hình Nhất Phàm, trong tay Hình Nhất Phàm đã có nhiều chứng cứ, mặc dù vẫn còn chưa đủ để khởi kiện, nhưng hy vọng của Trần Lương vẫn có.
Hình Nhất Phàm nói với Trần Lương: “Bây giờ cháu cần phải đến tập đoàn Tinh Đức một chuyến.”
Trần Lương lập tức lo lắng đứng dậy: “Nhất Phàm, bây giờ.
cậu không thể qua đó, nếu như để người bên đó biết được cậu là luật sư của tôi, chắc chắn bọn họ sẽ không khách khí với cậu.”
*Ò! Sao lại không khách khí?” Hình Nhất Phàm lại không cho là như vậy hỏi.
“Bây giờ bọn họ ngày càng quá đáng, hai ngày trước cũng không biết là ai phun sơn đỏ ở trước cửa nhà tôi, tôi nghĩ là do bọn họ làm.” Trần Lương tức giận nói.
“Chú nghỉ ngờ đây là bọn họ đang cảnh cáo chú sao?”
Hình Nhất Phàm bình tĩnh hỏi.
“Tôi thấy giống cách làm của chúng, lúc đầu là do tôi mù mắt mới hợp tác với chúng, bây giờ tôi đã đưa vợ con ra nước ngoài, không thể để cho chúng làm hại người nhà của tôi.”
“Vậy chú cũng phải cẩn thận một chút.” Hình Nhất Phàm dặn dò ông.