Một tuần sau, phiên tòa xử Khưu Lâm cuối cùng cũng kết thúc, tử hình, hoãn lại 1 năm nữa rồi thi hành. Nghe được tin này, Đường Tư Vũ bình thản đón nhận.
Tập đoàn Đường thị được Hình Liệt Hàn cử người đến quản lý, cô cũng được rút khỏi thân phận bà chủ công ty.
Giao thừa đã đến. Trong một năm, cô đã trải qua bao sóng gió, gian khổ, người thân mắt, gặp được người thương. Sang năm mới cô tin rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.
Đồng thời, tin tức cũng đến tai Đường Y Y, cô ta trốn trong căn hộ mà Mộ Phi thuê cho, khóc suốt đêm, đồng thời cô ta cũng hận Đường Tư Vũ đến chết. Sau sự việc đó, Đường Y Y đã thay đổi, cô ta như một oan hồn, toàn thân phát ra đầy oán khí, cô ta cũng không còn xinh đẹp, mà gây trơ xương. Mới 24 tuổi, nhưng nhìn cô ta dường như già đi cả chục tuổi. Đi giữa đám đông, sẽ không có ai chú ý đến cô ta, cho dù có nhìn đến thì cũng không phải vì vẻ đẹp, mà là vì hơi thở u ám, ảm đạm của cô ta.
Trong khoảng thời gian này, điều duy nhất có thể giúp Đường Y Y vượt qua là việc cô muốn trả thù, trước tiên cô muốn trả thù Hình Nham, sau đó, cô sẽ dùng mọi kế để trả thù Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn, cô muốn trả thù hộ mẹ.
Cô sẽ sống như một con chuột trong bóng tối, không quan tâm đến tương lai hay cuộc sống. Nhà họ Hình bị niêm phong, đến một ngôi nhà để về cô cũng không có!
Tin tức về việc mẹ bị bắt giam đã truyền đi khắp trời, những người chị em tốt kia đều xa lánh cô, lui xa, căn bản không ai thèm nói chuyện với cô nữa, Đường Y Y cũng nhận ra trước đây đã tin nhầm người, cũng biết rằng những người chị em đó đều là tiểu nhân nịnh bợ.
Điều này khiến cô càng thêm ghét cái xã hội này, càng căm ghét tất cả mọi người, thỉnh thoảng Mộ Phi sẽ gọi điện thoại quan tâm cuộc sống của cô, nhưng chỉ là vài câu nói chuyện ngắn ngủi, Đường Y Y đã không còn mong đợi ở Mộ Phi nữa. Khi đưa anh đoạn video cô bị Hình Nham lạm dụng.
Cô biết rằng cuộc đời này Mộ Phi sẽ không bao giờ nhìn đến cô nữa.
Cô lên mạng thấy thông báo về đám cưới của Tô Hi, lời chúc phúc ngập trời, chồng cô ấy là chủ tịch CEO của Tập đoàn giải trí Thiên Mộ, là con cưng của giới kinh doanh, một người đàn ông khiến phụ nữ hâm mộ và khao khát. Đường Y Y thực sự rất ghen tị. Tại sao Đường Tư Vũ có Hình Liệt Hàn, ngay cả chị em tốt của cô cũng có thể tìm được người đàn ông tốt như vậy.
So sánh ra, cô ta lại sống như một bóng ma, không thể gặp người.
Đêm giao thừa, nhà họ Hình và nhà họ Ôn đều rất náo nhiệt. Ngày mùng 1 đi thăm họ hàng, bạn bè càng hứng thú hơn.
Vừa hay, mùng 3, người lớn nhà họ Ôn đến nhà họ Hình, Hình Nhất Phàm cũng về, còn cao to đẹp trai hơn trước. Hình Dĩ Hi cả ngày bám theo sau, liên tục gọi “chú, chú” rất tình cảm. Tô Hi và Đường Tư Vũ trò chuyện với nhau. Hình Nhất Nặc ngại ngùng không dám gặp Ôn Lương Diệu vì thứ hạng trong kỳ thi này của cô không như mong muốn nên cô luôn cảm thấy không mặt mũi nào nhìn anh. Cô và Hình Nhất Phàm lại bắt đầu cuộc cãi lộn giữa hai anh em, nhưng, Hình Nhất Phàm bao dung với cô hơn, rất nhiều chuyện anh đều nhường cô.
Ôn Lệ Thâm và Hình Liệt Hàn tham gia chủ đề về những người cha, ngồi trên ghế sofa ở sảnh nói chuyện phiếm. Đường Dĩ Hi đi đâu cũng được chào đón, người ôm, người thơm, ai cũng khen cậu đẹp trai, lại thêm một tuổi rồi, tiền lì xì cũng nhận được không ít. Đường Tư Vũ giữ tiền hộ con, cậu nhóc cũng có tiền triệu rồi.
Sau khi đính hôn, Tô Hi chuyển về sống ở nhà, theo ý cha mẹ trước khi kết hôn, cô phải ở nhà, chỉ sau khi kết hôn mới lại về nhà Ôn Lệ Thâm.
Cha mẹ đều là bậc trưởng bối tư tưởng truyền thống, lại gặp đúng dịp tết, nên cô đương nhiên làm cô con gái ngoan, nghe lời.
Hai cô gái gặp nhau, niềm vui lớn nhất tự nhiên là nói về chủ đề đàn ông và trẻ con.
Tô Hi hỏi cậu nhóc: “Con trai nuôi, con muốn sau này mẹ nuôi sinh cho con một em trai hay em gái?”
“Sinh em gái.” Cậu nhóc lập tức trả lời.
Đường Tư Vũ không khỏi sửa lại: “Sinh một em trai nhỏ.”
Tô Hi lập tức bật cười, không để bụng: “Sinh con nào cũng được, nhưng mình muốn sinh một đứa con gái, Lệ Thâm cũng thích con gái.”
“Vậy mami cũng sinh một em gái nữa đi!”
Đường Dĩ Hi tham lam hỏi.
Tô Hi lập tức ôm lấy Đường Tư Vũ, nói: “Chẳng bao lâu nữa con sẽ có hai em gái, mẹ nuôi và mami đều sinh em gái, được không?”
Cậu nhóc lập tức vui mừng gật đầu: “Vâng ạ!”
Tô Hi và Đường Tư Vũ lập tức nhìn nhau cười, tiểu tử này quá cô đơn rồi, cô ném mục tiêu cho Tô Hi: “Vậy cậu phải nhanh sinh đi nhé!”
“Kết hôn đã rồi tính tiếp.” Tô Hi vừa nghĩ đến chuyện sinh con thì có chút sợ hãi, có thể kéo dài thì cứ trì hoãn.
Lúc này, điện thoại di động của Đường Tư Vũ vang lên, cô cầm lên xem thì thấy số điện thoại lạ, cô nói với Tô Hi: “Cậu để ý con hộ mình, mình đi nghe một cuộc điện thoại.”
“Ừ! Đi đi!”
Đường Tư Vũ đi tới bên cửa sổ, nhìn dãy số xa lạ vẫn đang gọi đến, cô đang cân nhắc có nên nhắc máy không, nhưng sau khi nghĩ kỹ, cô liền nhấc máy: “Alo, xin chào.”
Đầu bên kia, một giọng nam mà cô có chút quen thuộc vang lên: “Là anh, Mộ Phi.”
Đường Tư Vũ hơi giật mình, vậy mà lại là anh gọi đến.
“Có chuyện gì sao?” Giọng cô bình tĩnh mang theo cảm giác xa cách.
“Tư Vũ, đừng cúp điện thoại. Anh muốn nói với em rằng Đường Y Y đang ở chỗ anh. Anh đã thu xếp chỗ ở cho cô ấy.”
Giọng nói của Mộ Phi ở đầu bên kia mang ý cần thận, dè dặt, sợ cô sẽ cúp máy.
Đường Tư Vũ cũng từng nghĩ, Đường Y Y sẽ sống thế nào sau khi Khưu Lâm ngồi từ? Cô ấy đi đâu?
Lúc này, nghe xong lời nói của Mộ Phi, cô vẫn sững sờ, hóa ra Đường Y Y đã đi đến chỗ anh.
“Cô ta thế nào?” Đường Tư Vũ tò mò hỏi.
“Cuộc sống của cô ấy rất tồi tệ, cả người gầy rộc, hốc hác. Tư Vũ, cô ấy có vẻ rất hận em.”
“Tùy cô ta! Chuyện giữa em và Khưu Lâm không liên quan gì đến cô ta.” Đường Tư Vũ bình thản nói.
“Khưu Lâm là đúng người đúng. tội.
Đường Y Y có một người mẹ như vậy, chỉ có thể nói là nỗi bất hạnh của cô ấy.” Mộ Phi thở dài, khẽ hỏi: “Gần đây em thế nào? Hình Liệt Hàn có đối xử tốt với em không?”
“Anh ấy đối xử với em rất tốt, chúng em dự định kết hôn.” Đường Tư Vũ đáp.
Ở đầu bên kia có thể nghe thấy tiếng hít thở rối loạn của Mộ Phi, mất vài giây anh mới cười tự giễu, nói: “Anh thực sự ngưỡng mộ anh ta.”
Đường Tư Vũ im lặng vài giây: “Mộ Phi, em hy vọng anh có thể tìm thấy hạnh phúc của mình.”
“Nhưng trong lòng anh, không người phụ nữ nào có thể thay thế vị trí của em trong trái tim.” Giọng nói của Mộ Phi đầy đau đớn và không cam lòng.
Giọng Đường Tư Vũ lập tức trở nên lạnh lùng: “Giữa chúng ta từ lâu đã không thể rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, người đau khổ chỉ là bản thân anh thôi, anh đừng loay hoay ở quá khứ của chúng ta nữa.”
Mộ Phi ở đầu bên kia thở dài: “Anh cũng mong có thể bắt đầu lại, nhưng trong mắt anh, bất kỳ người phụ nữ nào đều không có được tình cảm mà anh dành cho em.
Họ đủ xinh đẹp và đủ xuất sắc, nhưng họ không thể cho anh những cảm giác mà em từng dành cho anh.”