“Rất thong thả.” Lam Thiên Thần híp mắt cười.
“Tôi không để cậu làm không công.” Bùi Nguyệt Hoàng sẽ trả lương cao cho anh.
Lam Thiên Thần lắc đầu: “Không cần, tôi làm miễn phí cho.”
“Không được, tôi không muốn nợ ân tình của cậu.” Bùi Nguyệt Hoàng không muốn nhận ý tốt của anh.
Lam Thiên Thần nghẹn lời, anh chẳng còn cách nào ngoài nói: “Tùy em định lương, không cần nhiều.”
Bùi Nguyệt Hoàng nở nụ cười: “Còn phải thêm tiền ăn nữa.”
“Được rồi. Em xem mà làm, tôi không xin.” Lam Thiên Thần nói xong, gác tay lên đằng trước: “Vậy chúng ta tìm một siêu thị mua đồ ăn đi.”
“Vậy tới siêu thị ở khu nhà kia đi.” Bùi Nguyệt Hoàng nói xong, đạp ga phi xe đi một cách phóng khoáng.
Lam Thiên Thần ở cạnh nhìn cô với vẻ tán thưởng, cô gái này làm gì đều có cảm giác mê người.
Bùi Nguyệt Hoàng biết anh đang nhìn cô, khóe mắt đuôi mày của cô cũng hiện lên nét phong tình. Chắc là lúc phụ nữ được nhìn ngắm, đều cố phơi bày hết mị lực toàn thân.
Bùi Nguyệt Hoàng lái xe vào bãi đỗ của một siêu thị lớn, hai người đi xuống cùng nhau. Bùi Nguyệt Hoàng có một vẻ đẹp không tuổi, giống như tác phẩm nghệ thuật phai mờ năm tháng, khiến ánh mắt của đàn ông xung quanh, đều khóa chặt lên cô. Phong thái tự tin của cô, chói mắt ở’ trong đám đông.
Ngay cả Lam Thiên Thần đứng cạnh cô, đều như thể lép về hơn, bởi vì ánh mắt anh cũng thường dán lên người cô.
“Tôi không mua thức ăn bao giờ, cũng chưa bao giờ làm cơm. Lát nữa cậu tự quyết xem mua gì đi!” Bùi Nguyệt Hoàng nói.
Lam Thiên Thần gật gù: “Được, vậy em thích ăn gì?”
“Tôi thấy ăn rau cải, chán thịt cá bên ngoài rồi.”
Lam Thiên Thần nhìn vóc dáng cô, rõ ràng rất có sự kiềm chế, thêm một phần hay thiếu một phần đều giữ chuẩn.
Đúng lúc này ở cạnh có hai cô gái uống trà sữa, lập tức than một câu: “Oa, người đàn ông kia đẹp trai quá.”
Một cô bé khác lập tức chú ý tới Bùi Nguyệt Hoàng, nhắc nhở bạn tốt: “Cậu không xem thử bạn gái người ta đẹp ra sao đi.”
Vừa hay giọng của hai người họ khá vang, Bùi Nguyệt Hoàng nghe thấy, môi đỏ cong lên.
Lam Thiên Thần ở cạnh dĩ nhiên cũng nghe thấy, anh cũng cười. Bùi Nguyệt Hoàng quay đầu thấy ánh mắt của anh, giả vờ không biết rồi hỏi: “Cậu cười gì?”
“Không có gì.” Lam Thiên Thần có tình đáp.
Hai người hiểu rõ trong lòng nhưng đều vờ hồ đồ. Cảm giác này dường như có chút ngọt ngào mới lạ.
Bùi Nguyệt Hoàng chủ động đẩy xe mua sắm, đi sau Lam Thiên Thần, tới chỗ bán đồ ăn.
Bùi Nguyệt Hoàng cũng thấy rất mới lạ, bởi vì mấy năm nay cô chẳng bao giờ đi siêu thị, cô toàn sử dụng đồ trong cửa hàng cao cấp.
Lam Thiên Thần chọn đồ ăn ở trước, Bùi Nguyệt Hoàng ngẳng cằm, ánh mắt mang vẻ đánh giá, nhìn người đàn ông chăm chú chọn đồ ăn đang toát ra mị lực, thật đẹp mắt.
“Thật sự chỉ ăn cải thôi sao?” Lam Thiên Thần nhìn cô.
“Ứg, chỉ cải xanh thôi.”
“Mua con cá đi. Ăn thịt cá không béo.” Lam Thiên Thần thương lượng với cô.
Bùi Nguyệt Hoàng gật gù: “Được, nghe cậu.”
Đúng lúc này có một bác gái đang chọn dồ bên cạnh, không khỏi ngưỡng mộ nhìn Bùi Nguyệt Hoàng: “Cô gái, cô có phúc quá. Gả cho người biết nấu ăn như vậy.”
Bùi Nguyệt Hoàng nghe xong, ngạc nhiên nhìn bác gái, lại liếc mắt nhìn Lam Thiên Thần, cô cố nén cười: “Chúng cháu…”
Cô định giải thích nhưng lại thấy không cần thiết, cô gật gù: “Vâng, chúng cháu rất hạnh phúc.”