Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1066

Dù sao những bảo vệ bên ngoài chỉ nhận được số tiền lương ít ỏi của nghề bảo vệ, trái lại Lâm Vinh chẳng những nhận được mức lương của đội trưởng đội bảo vệ, mà còn có thể nhận được một số tiền kha khá từ nhà họ Lâm nữa.

So với người bình thường thì đãi ngộ của Lâm Vinh đã xem như rất tốt, nhưng đó là so với người thường thôi. Mức lương ấy cũng coi như khiến anh ta cơm no áo ấm chứ chưa được xem như giàu có gì.

Nhưng Lâm Vinh tin rằng, với chuyện ngày hôm nay, cuộc đời mình sẽ lật sang trang mới. Mà nguyên nhân, chỉ là vì anh ta hoàn thành tốt công tác của mình thôi.

Trên xe, Lâm Hàn đã nhớ rõ Lâm Vinh, đợi giải quyết xong chuyện của Tạ Kiến Bình và Triệu Tứ Hải, anh sẽ cho anh ta một vài đãi ngộ tốt.

Tuy đây là trách nhiệm công việc của Lâm Vinh, nhưng nhờ phát hiện ra chuyện này, rồi nhắc nhở Lâm Hàn thì cũng coi như đã có công rồi.

Suy cho cùng cũng đã tránh làm cho Lâm Hàn, hơn hết là Dương Lệ không bị hoảng sợ.

Có điều, cụ thể là đãi ngộ gì còn phải chờ Lâm Hàn hiểu rõ năng lực của Lâm Vinh rồi nói sau.

Dẫu sao, mỗi một chức vụ dưới trướng nhà họ Lâm đều cần có năng lực tương đương mới được làm, chứ tuyệt đối không xuất hiện trường hợp chẳng biết làm gì mà lại nắm giữ vị trí quan trọng cả. Nhà họ Lâm vẫn chấp hành quy định ấy một cách nghiêm ngặt. Đó cũng là nguyên nhân nhà họ Lâm có thể vùng dậy trở thành một quái vật khổng lồ như hiện nay chỉ trong vài chục năm, ngăn chặn sâu mọt hình thành bên trong gia tộc.

Đương nhiên, nếu Lâm Vinh chẳng có năng lực nào, thì Lâm Hàn cũng chỉ đành để anh ta tiếp tục làm chức đội trưởng bé nhỏ của mình, nhưng sẽ tăng tiền lương gấp vài lần, thậm chí là mấy chục lần.

Sau khi Lâm Hàn rời khỏi đây, Ngô Xuyên bèn vội vàng dẫn vài đàn em áp tải mấy tên cấp dưới của Tạ Kiến Bình đi theo Lâm Hàn.

Còn những người đang trông giữ bãi đậu xe của quảng trường Trung Giao cũng rút đi theo, trả lại vẻ vốn có của nơi đây.

Công việc kế tiếp sẽ được giao cho Lâm Vinh và người của Trung Giao giải quyết.

Mà lúc này, Lâm Hàn đang trên xe cũng bấm gọi cho Trương Thiên Sơn.

Dù Lâm Hàn rất tức giận với Tạ Kiến Bình, và anh cũng không định nể mặt Trương Thiên Sơn mà sẽ xử lý chuyện này theo nguyên tắc của mình. Suy cho cùng, lần này đã dính líu đến sự an toàn của Dương Lệ, động chạm đến vảy ngược của anh.

Dù gì thì Tạ Kiến Bình cũng là đàn em đắc lực của Trương Thiên Sơn, Lâm Hàn sẽ không nghe Trương Thiên Sơn khuyên, nhưng cũng phải báo cho ông ta một tiếng.

Không thể giết đàn em của ông ta mà lại chẳng nói tiếng nào được.

Lâm Hàn gọi thẳng vào điện thoại Trương Thiên Sơn, đợi một lúc lâu thì mới có người bắt máy.

“Xin chào, xin hỏi ai thế?”, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói lạ hoắc.

Lâm Hàn nghi ngờ nhìn số điện thoại, quả thật là số của Trương Thiên Sơn mà, anh đâu có bấm sai, rồi ngờ vực mở miệng: “Ông là ai? Sao điện thoại của Trương Thiên Sơn mà ông lại bắt máy?”

Tại thành phố Phụng Thiên, trong đại sảnh của trang viên Trương Thiên Sơn.

Trương Thiên Sơn đang ngồi trên một chiếc ghế và bị xích sắt cột chặt lấy, không thể mảy may nhúc nhích.

Trong đại sảnh đâu đâu cũng có cao thủ của Tạ Kiến An canh giữ.

Chưa nói tới việc trên người ông ta bị xích sắt trói chặt lấy, dù không có sợi nào thì với vô số cao thủ đang canh giữ ở đây, Trương Thiên Sơn cũng khó mà có cơ hội chạy thoát khỏi đây.

Còn trên chiếc ghế chủ tọa trong đại sảnh, ngày xưa nó là vị trí của Trương Thiên Sơn, giờ đã bị Tạ Kiến An ngồi lên.

Nghe thấy đầu dây bên kia nghi ngờ, Tạ Kiến Anh chỉ đành hạ mình, cung kính nói: “Xin chào cậu Lâm, tôi là cấp dưới của Đại bàng núi Trương Thiên Sơn. Lúc này, Đại bàng núi đang ra ngoài xử lý một chuyện hết sức quan trọng, không tiện cầm theo điện thoại, nên không thể trả lời cuộc gọi của cậu. Nếu cậu có việc gì thì có thể nói với tôi, tôi sẽ cố gắng giúp cậu hoặc là chuyển lời lại cho Đại bàng núi”.

Dù Tạ Kiến An tin rằng chẳng bao lâu sau mình sẽ trở thành Đại bàng núi mới của vùng Bắc Đông, nhưng giờ không thể công bố ra bên ngoài.

Tối hôm qua, sau khi bắt được Trương Thiên Sơn, Tạ Kiến An định lén lút trở về trang viên rồi nhốt ông ta vào hầm kín. Đợi kế hoạch thành công sẽ công bố tin tức ấy ra.

Nhưng vừa trở lại trang viên thì Tạ Kiến An chợt phát hiện La Văn đã làm cách nào đó mà chạy thoát khỏi hầm kín, nói chuyện ông ta phản bội ra khiến đàn em dưới trướng Trương Thiên Sơn đều biết được việc này.

Cũng may lúc này trong trang viên đã không còn lại bao nhiêu người trung thành với Trương Thiên Sơn, đa số đều bị La Võ, Uông Nghĩa và Tạ Kiến Bình dẫn đi, số còn lại chủ yếu là người của Tạ Kiến An.

Vì vậy, Tạ Kiến An bèn vội vàng gọi người khống chế toàn bộ số người trung thành với Trương Thiên Sơn, ai bắt được thì bắt, không thì giết chết hết.

Nhưng tin này vẫn không tránh khỏi rơi vào trong tai đám người La Võ và Uông Nghĩa, may mà thời gian quá ngắn nên chưa truyền đến tay mấy thế lực khác ở Bắc Đông và những thế lực nghe theo Trương Thiên Sơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK