Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 697

Mà sắc mặt Lâm Hàn không thay đổi chút nào, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, anh dùng tay lôi Trần Đại Cường đi thẳng ra cửa biệt thự.

Tay phải của anh hất mạnh!

Ầm!

Trần Đại Cường bị ném ra ngoài!

“Mất dạy quá!”

“Lâm Hàn này ngang ngược phải biết!”

“Hỗn quá trời hỗn!”

Mấy người bà con liên tục chỉ chõ, rồi quay sang nói với Dương Cảnh Đào:

“Cảnh Đào, anh không nhanh bảo Lâm Hàn xin lỗi Trần Đại Cường đi?”

“Đúng đó, Lâm Hàn là con rể của anh, anh mặc cậu ta làm ra chuyện trời đánh thế à?”

“Anh là người lớn nhất trong gia đình mà! Sao anh không nói gì đi!”

Đối mặt với lời chất vấn của đám họ hàng, sắc mặt Dương Cảnh Đào lúc xanh lúc trắng, nhìn sang Lâm Hàn há to miệng như vẫn không thốt ra được câu nào.

Ông ta biết, bây giờ mình không thể quản nổi Lâm Hàn rồi.

Mấy câu vừa nãy cũng chỉ muốn thể hiện trước đám họ hàng thôi, ai ngờ Lâm Hàn lại manh động thế, thẳng tay làm luôn!

Lúc này, Lâm Hàn xoay người trở lại vào nhà, nhìn một vòng đám họ hàng, lạnh lùng mở miệng:

“Mấy người tự đi hay để tôi ‘mời’ ra?”

Cả đám người hoang mang trố mắt nhìn nhau, bọn họ cũng không ngờ tên Lâm Hàn vốn chẳng làm được trò trống gì mà sức người lại khủng thế.

Trần Đại Cường là một ông béo trung niên, thân hình không hề nhẹ chút nào, cũng phải gần cả trăm ký, mà Lâm Hàn này lại xách ông ta ném ra ngoài một cách thoải mái như vậy!

Mà quan trọng hơn hết, hình như Lâm Hàn đang muốn tống cổ hết tất cả mọi người ở đây ra ngoài luôn thì phải!

Lúc này, Dương Cảnh Đào nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy cực kỳ mất mặt.

Lâm Hàn cư xử như thế trước mặt ông ta, thì có khác gì đứng trước đám bà con họ hàng mà vả thẳng vào mặt ông ta chứ.

“Lâm Hàn, mày một vừa hai phải thôi, mày không coi đám chú bác ở đây ra gì nữa hả!”

Dương Cảnh Đào chỉ vào Lâm Hàn, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.

Lâm Hàn vẫn dửng dửng chẳng thèm để ý đến, nhàn nhạt nói:

“Tôi không có bậc cha chú chỉ biết a dua nịt bợ như này. Hơn nữa đây là nhà của tôi, bây giờ tôi mời mấy người ra ngoài hết, nếu không đi thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Dương Cảnh Đào nghe vậy giận đến run người, nhưng cũng đành bất lực, bàn về sức bọn họ không phải đối thủ của Lâm Hàn. Còn về lý, Dương Cảnh Đào biết rõ biệt thự này là của riêng Lâm Hàn, anh hoàn toàn có quyền làm thế.

“Khốn kiếp! Lâm Hàn mày đợi đấy!”

Dương Cảnh Đào hung hăng trừng Lâm Hàn, thở hỗn hển đi một mạch ra khỏi biệt thự.

Đám họ hàng kia thấy vậy vô cùng lúng túng, tự giác biết không nên ở lại nữa, lập tức theo sau Dương Cảnh Đào rời đi.

Nhìn lại cảnh tượng lộn xộn bên trong biệt thự, Lâm Hàn thở dài ngao ngán.

Không phải quá đáng quá, anh cũng không muốn trở mặt hoàn toàn với bố vợ làm gì, làm thế chỉ tội Dương Lệ đứng giữa khó xử mà thôi.

Nếu không, hồi trước đến giờ anh cũng chẳng nhẫn nhịn mà ở rể nhà họ Dương, và im lặng làm ngơ trước những lời lẽ trách cứ vô lý của Dương Cảnh Đào.

Nhưng có điều, lần này thật sự rất quá đáng nên mới làm Lâm Hàn không còn nhịn được nữa.

Lúc này, dì Hà đi ra dọn dẹp mớ hỗn loạn trong phòng khách.

“Dì Hà, vất vả cho dì rồi”.

Sắc mặt Lâm Hàn hòa hoãn lại, cười nói.

“Không có sao đâu cậu Lâm, đây là công việc của tôi mà”.

“Được, tôi biết rồi, anh sắp xếp thời gian và địa điểm gặp mặt rồi gửi sang cho tôi”.

Lâm Hàn nói, đột nhiên từ đâu ra một nhân vật số má thế kia, Lâm Hàn cho rằng cũng cần tiếp xúc mới được.

Sau khi cúp điện thoại, Lý Minh rất nhanh đã gửi tin nhắn đến, quyết định gặp vào trưa nay ở nhà hàng Thuý Hồ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK