Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 530

“Lâm Hàn, mày có giỏi thì giết tao đi!”

“Mày giết tao thì nhà họ Hoàng sẽ không tha cho mày đâu!”

Lâm Hàn lắc đầu, anh không muốn nói thêm một câu nào với Tưởng Đào nữa, chĩa họng súng vào trán hắn ta, bóp cò.

Tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên.

Tưởng Đào nằm sõng soài, im lặng không nhúc nhích.

Buổi tối, ánh trăng đã nhô lên cao, làn gió đêm khẽ thổi.

Trên sân thượng của khách sạn Hilton, Lâm Hàn chắp tay sau lưng, mặt mày lạnh nhạt đứng ở lan can, im lặng nhìn thành phố Kim Lăng về đêm.

Trần Nam đi đến sau lưng anh, mở miệng nói:

“Thế lực của hắn ta ở khu Tê Hà đã được Tôn Hàn Các tiếp nhận. Trước mắt thì người cầm đầu những thế lực ấy là một tên thân tín dưới trướng Tưởng Đào. Tên này rất có tiếng, việc buôn lậu ma túy của Tưởng Đào đều do gã ta phụ trách. Để gã ta dẫn dắt thì đám đàn em mới tin phục được”.

Đối với việc trong Vùng Xám, Trần Nam làm rất cẩn thận:

“Có điều, tôi vẫn cử 20 người của Tôn Hàn Các qua đó canh, đề phòng nhà họ Hoàng phát hiện ra việc này”.

Nhưng đối phương vẫn không nhúc nhích, im lặng nhìn về nơi xa, giống như đang suy nghĩ gì đó.

“Lần hành động này, có 26 thành viên của Tôn Hàn Các bị thương, 7 người bị thương nặng, trong đó có Tiểu Đông, cũng đã được đưa đến bênh viện điều trị, trước mắt mọi người đều đã qua cơn nguy hiểm”.

“Hơn nữa, chúng ta còn phát hiện một lượng lớn ma túy ở chỗ Tưởng Đào, chắc hơn 500kg, và cũng thiêu hủy hết rồi”.

“Trần Nam, anh nói xem người chết rồi thì có cảm giác gì?”, Lâm Hàn bỗng nhiên mở miệng hỏi.

“Chú em Lâm Hàn à, cậu vẫn đang nghĩ về chuyện của Tiểu Bắc hả?”

Trần Nam lập tức hiểu.

“Tôi có trách nhiệm rất lớn trong cái chết của Tiểu Bắc. Nếu tôi để người Tôn Hàn Các xông thẳng vào, hoặc sắp xếp kế hoạch chu đáo hết thì có lẽ anh ta đã không phải chết”.

Lâm Hàn nói với giọng điệu đầy tự trách.

“Hoặc hắn ta sẽ bỏ trốn luôn”.

“Chuyện này coi như đã hoàn thành một cách mỹ mãn rồi, cậu chẳng sai gì cả, nên đừng tự trách mình nữa”.

“Chúng ta dùng có 40 người đã thâu tóm được thế lực của Tưởng Đào, mà chỉ chết một, đây đã coi như quá thành công rồi”.

“Nếu có sai thì cũng là do tôi sai, nếu tôi giải quyết xong người ở sòng bạc sớm một chút, có lẽ Tiểu Bắc đã không phải chết”.

“Anh đã dốc hết sức rồi, nên đừng tự trách mình nữa”, Lâm Hàn khuyên.

Trần Nam khẽ thở dài, anh ta biết, Tiểu Bắc chết đã ảnh hưởng ít nhiều đến tâm trạng của Lâm Hàn.

Cộp cộp cộp!

Có tiếng bước chân truyền đến, một ông cụ bảy tám chục tuổi chậm rãi bước đến sau lưng Lâm Hàn.

Ông cụ mặc bộ đồ thời Tôn Trung Sơn màu trắng, râu tóc bạc phơ, cả người lại tràn ngập khí thế, ánh mắt sáng trong minh mẫn.

Đó đúng là Đường Quế Hùng – ông chủ Eiffel và cũng là thầy hướng dẫn của Thẩm Hoài Xuân.

Đường Quế Hùng bước tới sau lưng Lâm Hàn, cung kính khom lưng mở miệng hỏi.

“Ừm”, Lâm Hàn gật đầu, bảo: “Trần Nam, anh kể lại một lượt chuyện đã xảy cho cụ Đường nghe đi”.

Trần Nam kể hết đầu đuôi câu chuyện cho Đường Quế Hùng nghe.

Ông cụ nghe xong đảo mắt quan sát Lâm Hàn, thử hỏi:

Lâm Hàn gật đầu, Tiểu Bắc chết khiến lòng anh rất rối.

Đường Quế Hùng mỉm cười: “Cậu Lâm à, ở Vùng Xám này, có người chết là chuyện như cơm bữa thôi”.

“Ý ông là sao?”, Lâm Hàn hỏi lại.

Nói về kinh nghiệm xã hội và kiến thức trong Vùng Xám, Lâm Hàn phải công nhận rằng mình còn quá non trẻ và kém hơn Đường Quế Hùng nhiều lắm.

Tiểu Bắc chết đã khiến anh bị đả kích rất lớn.

“Từ xưa đến nay, người làm nên nghiệp lớn ai mà quanh mình không chồng chất xác chết?”, Đường Quế Hùng nói:

“Lý Thế Dân phát động kinh biến Huyền Vũ Môn, giết anh diệt em, bức cha nhường ngôi, mới đoạt được ngôi vị hoàng đế lên nắm quyền”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK