Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 222

“Còn về tên của trường tiểu học”, Lâm Hàn ngẫm nghĩ, anh nói: “Vậy gọi là trường tiểu học Phi Thường đi!”

“Trường tiểu học Phi Thường?”

Ánh mắt Ngô Hùng sáng lên: “Phi thường phi thường, sinh ra để phi thường, sau này cũng muốn trở thành một người phi thường! Tên rất hay! Mong rằng đám nhỏ trong khu Bành Hộ có thể hiểu được hết ý nghĩa của cái tên này”.

Lâm Hàn bật cười, cũng không nói gì thêm.

Ngay lúc này, tại văn phòng chủ nhiệm khoa.

“Alo, bố à”.

Charles đang nói chuyện điện thoại với bố của cậu ta – thủ lĩnh bộ lạc Ami.

“Charles! Bây giờ lập tức mua vé máy bay quay về nhanh!”, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói quyết đoán.

“Sao thế bố?”, Charles hơi sửng sốt.

“Con vừa đến Hoa Hạ không bao lâu mà, sao bố lại bảo con về? Con không muốn về đâu, con vô cùng thích chỗ này, nhất là con gái Hoa Hạ. Tuy rằng trường học của con đã hủy bỏ chính sách đôi bạn cùng tiến, nhưng vẫn có vài cô nhìn thấy con là người da đen thì rất chủ động”.

“Bố ơi bố! Bố còn chưa biết mấy cô ấy chủ động đến mức nào đâu, vừa quen biết ngày đầu mà đã có thể nảy sinh quan hệ luôn đó! Đây là điều hết sức tuyệt vời! Con không thể rời khỏi nơi này được!”

Charles bày tỏ thái độ kiên quyết.

“Ôi thần linh ơi!! Đến lúc nào rồi mà mày còn nghĩ tới con gái Hoa Hạ nữa hả! Con heo háo sắc nhà mày!”, bố Charles mắng to:

“Bố của mày, là tao đây sắp bị tống vào tù rồi này! Mỏ vàng của bộ lạc chúng ta cũng sắp bị cướp mất rồi! Đến lúc đó, mày đào đâu ra tiền mà trêu đùa con gái Hoa Hạ hả?”

“Hả? Sao có thể xảy ra chuyện này được?”, Charles trợn tròn mắt.

“Chuyện chúng ta cố ý gây nên thảm họa khai thác để lấy tiền bồi thường đã bị gia tộc họ Lâm phát giác! Chúa ơi, bố cũng không hiểu nổi, tất cả những chuyện này đều không để lộ chút sơ hở nào mà tại sao lại bị phát giác chứ”, bố của Charles khó hiểu:

“Chuyện này chỉ có bố với con biết, con thì đang ở Hoa Hạ, vậy thì còn ai tiết lộ bí mật này chứ?”

Ầm!

Trong nháy mắt, Charles liền biến sắc, vẻ mặt vô cùng khó coi.

Vừa rồi, cậu ta đã nói với chủ nhiệm khoa trường học chuyện thảm họa khai thác kia là cố ý gây nên để gạt lấy tiền bồi thường.

Chẳng lẽ khi nãy lỡ miệng nói ra, tin tức đã bị lan truyền về bên bộ lạc rồi sao?

Vả lại, người gọi là cậu Lâm khi nãy cũng nghe được tin tức này, quan trọng là hắn cũng họ Lâm.

Gia tộc…gia tộc họ Lâm…

Nghĩ tới đây, trong lòng Charles nổi lên phong ba bão tố.

“Ôi thần linh ơi! Lẽ nào cậu Lâm kia chính là người của gia tộc họ Lâm!”

Charles hoảng hốt há hốc mồm, sau đó lại lắc đầu:

“Không thể nào! Không thể như vậy được! Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ! Cậu Lâm đó chắc cũng chỉ là họ Lâm bình thường thôi, không thể nào là người của gia tộc họ Lâm kia được!”

“Charles, con làm sao thế? Sao con không nói gì?”, bố Charles hỏi.

“Con chỉ nhớ lại một chuyện, nhưng cảm thấy khả năng không cao”, Charles thành thật đáp.

“Đồ đầu đất! Đồ óc heo! Lúc này rồi mà còn nghĩ gì nữa? Nhanh chóng trở về ngay, nếu tao vào tù, vẫn còn rất nhiều chuyện ở bộ lạc cần mày giải quyết đấy!”

“Vâng, bây giờ con lập tức mua vé máy bay!”

Charles vô cùng bất lực, gặp chuyện thế này, dù sao cũng phải chạy về thôi.

Ngô Hùng ngồi lên xe GMC rời đi.

“Cậu Lâm, chuyện lần này thật sự cảm ơn anh, nếu không có anh, tôi không biết làm sao để lấy lại được bằng tốt nghiệp nữa”.

Từ Dung vô cùng cảm kích nhìn Lâm Hàn: “Tôi cũng không biết nên báo đáp anh thế nào đây”.

“Báo đáp gì chứ, chuyện nhỏ như cọng lông ấy mà”.

Lâm Hàn khoát khoát tay: “Sắp tới cô có dự định gì không?”

“Dự tính à…”

Ánh mắt Từ Dung lấp lánh: “Anh đã cho tôi 5 triệu tệ, tôi tính khoan hãy mua nhà, tôi muốn dùng số tiền này mở một cái cửa hàng gì đó gây dựng sự nghiệp”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK