Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 284

Nghĩ đến đây, anh Long lập tức nhìn sang Lâm Hàn rồi bảo:

“Cậu Lâm, chúng ta đừng nhúng vào vũng nước đục này, lai lịch của tên này quá đáng sợ, chúng ta không trêu vào nổi đâu!”

“Không dây vào được?”, Lâm Hàn ngẩn ra.

“Đúng thế, không đụng vào được đâu”, anh Long gật đầu: “Bây giờ cách tốt nhất là chúng ta nhanh chóng đến xin lỗi rồi rời khỏi chốn thị phị này ngay”.

“Lai lịch người này ghê gớm lắm à?”, Lâm Hàn ngờ vực hỏi.

“Ừ, cực kỳ ghê gớm!”

Vẻ mặt anh Long đầy nghiêm túc, ánh mắt nhìn gã vạm vỡ kia phảng phất tia sợ sệt:

“Cậu Lâm, chắc cậu cũng biết trong giới xã hội đen của thành phố Đông Hải có hai đại ca, một là Trần Vô Cực, người còn lại là Hoàng Báo”.

Lâm Hàn gật đầu: “Có biết!”

“Cách đây không lâu, băng của Hoàng Báo đã bị khai trừ, mà những đàn em dưới trướng ông ta người nào người nấy cũng đã trốn hết. Hai phần ba trong số đó đã được Trần Vô Cực thu nhận, nhưng một phần ba còn lại đến đầu quân cho Lý Vọng Sơn”.

“Lý Vọng Sơn?”, Lâm Hàn chưa nghe tên người này bao giờ.

“Đúng vậy, người này trước kia là thân tín dưới trướng Hoàng Báo, trong băng của Hoàng Báo hắn ta có rất nhiều người kính nể. Lúc Hoàng Báo sụp đổ, một phần ba đám đàn em còn lại đã đi theo Lý Vọng Sơn. Hơn nữa, Hoàng Báo còn để lại rất nhiều tài sản, vì thế địa vị của Lý Vọng Sơn trong giới bây giờ rất cao”, anh Long lại nói:

“Bây giờ có thể nói, giới xã hội đen đã chia làm hai, một bên của Trần Vô Cực, bên còn lại là Lý Vọng Sơn. À, vẫn còn một người cũng rất mạnh gọi là Ngô Xuyên, nhưng người này cũng dưới trướng Trần Vô Cực”.

“Dù sao thì tôi cũng chỉ là một tên cầm đầu đám côn đồ nhỏ ở đường Tương Lai thôi, nếu mang ra so sánh với Lý Vọng Sơn thì thua xa tám con phố. Người của hắn ta làm sao tôi có thể động vào được!”

Anh Long khuyên nhủ: “Cậu Lâm à, thế nên chuyện chúng ta cần làm trước mắt là phải xin lỗi thôi, kế tiếp thì đi khỏi đây, không nên dính líu đến vũng bùn này!”

Gã cầm đầu vạm vỡ kia vừa nghe anh Long nói xong bèn cười nhạo:

“Nói câu xin lỗi rồi đi? Làm gì có chuyện ngon ăn như vậy, vừa mới nói năng lỗ mãng với tao xong, mày nghĩ tao để mày đi dễ dàng như thế à? Bây giờ, hai thằng mày lập tức quỳ lạy nói xin lỗi tao ngay, tao sẽ xem xét mà bỏ qua chuyện này!”

“Quỳ xuống xin lỗi?”

Anh Long biến sắc, cắn răng nói: “Quỳ thì quỳ, miễn còn giữ được mạng là tốt rồi”.

Dứt lời, gã ta quỳ bịch xuống trước mặt tên cầm đầu kia.

Bụp bụp bụp!

Anh Long bắt đầu dập đầu, trên trán rơm rớm máu tươi.

“Đại ca à, tôi có mắt như mù, không biết anh là người của anh Sơn! Xin anh bỏ qua cho tôi!”

Anh Long vừa quỳ lạy vừa cầu xin tha thứ.

Tận đáy lòng gã ta thật sự rất sợ Lý Vọng Sơn.

Thế nên buộc phải quỳ lạy thôi, nếu không đến lúc Lý Vọng Sơn tới đây thì cái mạng quèn này cũng không còn!

“Hahaha, bảo mày quỳ lạy thì mày làm ngay, đúng là cái thứ hèn nhát!”

Tên cầm đầu phá lên cười ha hả, vẻ mặt tràn đầy ẩn ý:

“Nếu mày cũng quỳ lạy thì hôm nay tao sẽ bỏ qua cho mày”.

Tiếp đó, hắn ta nhìn về phía Lâm Hàn, thấy đối phương đứng yên bất động thì hơi sửng sốt:

“Thằng nhãi kia, sao mày không quỳ?”

Anh Long cũng quay sang khuyên Lâm Hàn:

“Cậu Lâm, quỳ lạy một cái cũng không mất gì! Nếu không làm theo chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu!”

“Tôi biết cậu Lâm giàu có, nhưng rồng mà mắc cạn tôm giỡn mặt, Lý Vọng Sơn là người trong giới xã hội đen, thủ đoạn chắc chắn rất tàn nhẫn. Cậu chọc vào hắn ta rồi thì dù cho có tiền cũng khó mà giải quyết được!”

“Rồng mà mắc cạn tôm giỡn mặt, vậy trách con rồng kia không đủ mạnh mà thôi”, Lâm Hàn lắc đầu, tuy ngữ điệu hời hợt nhưng lời nói lại chắc như đinh đóng cột.

Nghe thế, gã cầm đầu và anh Long đồng loạt sửng sốt.

“Mày không chịu quỳ xuống à?”, ánh mắt gã lạnh đi.

“Người nên quỳ xuống là mày đấy”, Lâm Hàn nói.

“Haiz!”

Anh Long thở dài cũng không nói thêm câu nào nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK