Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1236

Nhưng bên này vùng Bắc Đông đã chiếm dụng không ít nhân viên rồi, mà hơn nửa nhân viên nhà họ Lâm đang ở nước ngoài. Vì vậy có thể điều động nhân viên đến thành phố Thiên Kinh cũng không có bao nhiêu, Lâm Hàn dự tính có khoảng một trăm người đổ lại thôi.

Mặc dù nói khoảng một trăm cao thủ kia cùng với Lâm Hàn tham gia hội nghị quý tộc lần này, kết hợp thêm với nhà họ Tiêu, đã hoàn toàn đủ thu được lợi nhuận không ít ở hội nghị quý tộc lần này, tranh giành được nhiều khu vực.

Nhưng thứ mà Lâm Hàn muốn rõ ràng còn nhiều hơn như thế, vì vậy anh cũng dự định điều động nhiều nhân viên hơn một chút, có lực lượng càng mạnh thì mới có thể thu hoạch càng nhiều.

Mà nhân viên bên vùng Bắc Đông này chắc chắn cực kỳ phù hợp.

Nhân viên của công xưởng máy móc hạng nặng, đương nhiên Lâm Hàn không thể điều động. Mấy công xưởng máy móc hạng nặng này đối với Lâm Hàn mà nói cũng cực kỳ quan trọng, không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vì vậy anh sẽ không điều động bất kỳ nhân viên nào ở đây.

Mà thay vào đó chính là ba bốn trăm cao thủ nhà họ Lâm lần trước Lâm Hàn mang đến tham gia giải cứu Trương Thiên Sơn.

Nhưng bên vùng Bắc Đông này cũng cần phải có số nhân viên nhất định, Lâm Hàn không thể điều động toàn bộ, còn phải giữ lại một nhóm, ra sức phát triển bên vùng Bắc Đông.

Còn về Ngô Xuyên và mấy người anh ta dẫn tới, Lâm Hàn lại không có dự định điều động chút nào.

Dù sao về sau phát triển vùng Bắc Đông, thì gần như phải giữ mấy người này lại để duy trì, ngoài ra còn là người gốc vùng Bắc Đông, người nhà họ Lâm anh không thể cứ giữ mãi ở đây, về sau nhất định phải phái đến địa phương khác.

Cứ như vậy thì đám người Ngô Xuyên này nhất định sẽ luôn ở vùng Bắc Đông, quen thuộc tình hình, xây dựng nền móng tốt mới là quan trọng nhất.

Còn về mấy người La Văn La Võ này Lâm Hàn cũng tương đối tin tưởng. Nhưng dù sao cũng không tin tưởng bằng đám người Ngô Xuyên đã đi theo mình từ rất sớm. Lâm Hàn cũng không thể giao lại toàn bộ đất của Vùng Xám Bắc Đông cho mấy người La Văn này, như vậy anh không yên tâm nổi.

Nhưng chuyện bên vùng Bắc Đông này có thể còn cần chút thời gian, vì vậy Lâm Hàn vẫn cần phải lưu lại nơi này một khoảng thời gian. Anh cũng dự định bây giờ sẽ trực tiếp đến thành phố Thiên Kinh sớm trước thời hạn.

Ngay lập tức, Lâm Hàn liền rời khỏi công xưởng máy móc hạng nặng, quay về trang viên.

Lúc này sắc trời tối dần, Lâm Hàn nhìn cũng sắp đến giờ ăn tối rồi, anh đơn giản muốn mời toàn bộ người của Ngô Xuyên cùng nhau ăn bữa liên hoan một lần.

Rất nhanh, dưới sự dặn dò của Lâm Hàn, trong sân trang viên đã bày xong tiệc rượu thịnh soạn, sau khi đám người Ngô Xuyên bận rộn xong việc liền vội vã quay về.

“Anh Hàn”.

“Cậu Lâm”.

“Cậu Lâm”.

Mấy người Lâm Phong, Tiểu Tây, Ngô Xuyên, La Văn và La Võ nhộn nhịp chạy tới chào hỏi Lâm Hàn.

Lâm Hàn khẽ gật đầu nói: “Mau ngồi đi, vừa ăn vừa nói chuyện.

Đám người ngồi xuống, họ đưa mắt nhìn nhau rồi báo cáo tình hình vùng Bắc Đông gần đây cho Lâm Hàn.

“Anh Hàn, vùng Bắc Đông gần đây coi như thuận lợi, tất cả thế lực Vùng Xám lớn nhỏ đã được thu chiếm toàn bộ, còn mấy loại lưu manh kia. Bây giờ toàn bộ người của đất Vùng Xám Bắc Đông đều nghe theo điều khiển của chúng tôi, còn nhận chúng tôi là đại ca của đất Vùng Xám Bắc Đông”, Ngô Xuyên nói trước.

Lâm Hàn nghe xong khẽ gật đầu, điều này trước đó Lâm Hàn đại khái đã hiểu rõ, biết mặt này gần đây khá thuận lợi. Một mặt là vì thực lực tuyệt đối, một mặt cũng là vì Ngô Xuyên đã vất vả làm việc.

“Ngô Xuyên, thời gian này vất vả rồi”, Lâm Hàn đích thân rót một chén rượu cho Ngô Xuyên rồi nói.

Màn đêm bao trùm.

Bên trong sân ở trang viên.

Đám người Lâm Hàn đang liên hoan.

Ngô Xuyên thấy Lâm Hàn kính rượu mình lập tức có cảm giác không nhận nổi, vội vàng đứng lên nói: “Anh Hàn, đừng đừng đừng, không cần phải làm như này đâu”.

Ngô Xuyên cũng không ngờ được rằng Lâm Hàn lại khách sáo với mình như thế.

Phải biết, trước đây Ngô Xuyên chỉ là một tên tiểu lưu manh mà thôi, có thể có được tất cả mọi thứ như bây giờ cũng là nhờ hưởng lợi từ Lâm Hàn, không có Lâm Hàn thì Ngô Xuyên bây giờ cũng chẳng là cái thá gì hết.

Mà nhất là sau khi đi theo Lâm Hàn một thời gian dài, Ngô Xuyên mới chính thức hiểu được Lâm Hàn lợi hại đến nhường nào.

Lúc mới quen biết Lâm Hàn, Ngô Xuyên chỉ cảm thấy Lâm Hàn là một người có khá nhiều tiền, cũng tốt hơn so với đám giả tạo kia, nhưng thời gian càng lâu, Ngô Xuyên càng thấy được nhiều điều hơn về Lâm Hàn, Ngô Xuyên càng ngày càng kinh ngạc về sự lợi hại của Lâm Hàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK