Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 253

“Bà chủ Tống nói không sai!”

Bác sĩ Chu nói tiếp: “Nhóc con, cậu vừa đóng xong một trăm mười ngàn chi phí xạ trị kia, sao cậu không xem lại trong tài khoản của mình còn được bao nhiêu hả? Bốn đợt điều trị cũng mất năm trăm ngàn tệ, cậu gánh nổi không? Cậu đủ tiền không?”

“Nên biết là nếu đã xạ trị thì phải làm xong toàn bộ mới có tác dụng, cậu mà bỏ cuộc nửa đường, tế bào ung thư vẫn sẽ lan ra tiếp, đến lúc đó căn bệnh ung thư thực quản vẫn thế thôi”.

Ông ta nhìn Lâm Hàn với ánh mắt mỉa mai:

“Cậu đóng một trăm mười ngàn tệ chắc cũng đã vét sạch tài sản của cậu rồi chứ gì! Tôi khuyên cậu nên bỏ cuộc lấy lại tiền đi, dù sao thì cậu cũng không đủ tiền làm xạ trị đâu!”

“Đúng đó, không bằng dùng số tiền này mua đồ ăn ngon cho vợ cậu, dẫn cô ta đi du lịch đây đó, tranh thủ một chút trước khi cô ta chết. Loại người như cậu mà cũng dám bắt chước người ta làm xạ trị, cậu đủ tiền không?”

Người phụ nữ liếc mắt xem thường.

“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng đưa ông cụ qua phòng kế bên đi”, bác sĩ Chu mất kiên nhẫn nói:

“Nhãi ranh, tránh ra nhanh đi!”

“Nếu không để tôi được làm trước, vậy mấy người cũng đừng hòng làm được”, Lâm Hàn lạnh giọng, vẫn ngăn cản trước mặt y tá, nói chắc như đinh đóng cột.

Rầm!

“Nhãi ranh, đây là bệnh viện chứ không phải chỗ cho cậu giở thói ngang ngược!”

Bác sĩ Chu đập bàn, trừng mắt nhìn Lâm Hàn.

“Cậu trai, cậu có ý gì? Cậu không muốn để cho bố tôi làm hóa trị à?”, sắc mặt người phụ nữ kia hoàn toàn lạnh đi, bà ta phất tay.

Lộc cộc, lộc cộc!

Hai gã vệ sĩ kia liền bước tới trước mặt Lâm Hàn, cả người toát ra hơi lạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ.

“Nhóc con, tôi đã nể mặt cậu lắm rồi đấy. Tôi đã cho cậu một cái nhẫn ngọc rồi, bắt mấy người ngồi chờ có một lát mà đã cho cậu cả một năm tiền lương, giờ cậu lại không biết điều, còn ngăn cản bố tôi làm phẫu thuật”.

Người phụ nữ nhìn Lâm Hàn với vẻ mặt âm trầm:

“Đã thế thì tống cổ cậu ta ra ngoài cho tôi!”

Hai gã vệ sĩ vừa nhận được lệnh, bàn tay liền chụp lấy bả vai của Lâm Hàn.

“Lâm Hàn!”

“Anh Lâm Hàn!”

Triệu Nhu và Tiểu Hàm liền biến sắc.

“Hừ, tự làm tự chịu, đàng hoàng đợi một lát thì có sao đâu?”, bác sĩ Chu cười khẩy:

“Dù sao cũng không được khám bệnh, xem xem cậu lấy cái đạo lý trước sau giảng cho tôi thế nào, sao không tự soi mình lại trong bãi nước tiểu cái dáng vẻ nghèo kiết xác của mình đi!”

Bộp!

Bộp!

Lát sau, hai bàn tay đã kiềm chặt hai vai Lâm Hàn.

Họ ra sức muốn kéo Lâm Hàn ra ngoài.

Nhưng Lâm Hàn vẫn đứng yên bất động, mặc cho hai gã vệ sĩ có dùng bao nhiêu sức lực cũng không mảy may nhúc nhích!

“Hử?”

Sắc mặt hai gã vệ sĩ kia liền thay đổi.

Tức thì, Lâm Hàn liền cử động.

Động tác của anh rất đơn giản, anh nâng chân phải lên đạp thẳng về trước.

Bốp!

Bốp!

Hai gã vệ sĩ bị Lâm Hàn đá văng ra ngoài như diều đứt dây.

Đùng! Đùng!

Mặt đất hơi rung lên, theo sau là tiếng hai gã vệ sĩ ngã bịch xuống đất, rên rỉ không ngừng, chỉ trong phút chốc đã mất khả năng chiến đấu.

Shhh!

Người phụ nữ kia giật thót trợn tròn mắt khó tin.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK