Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 956

Dương Duyệt đứng cạnh thấy thế, bất lực lên tiếng: “Bố, thật ra trước đó tụi con đã lừa bố, Tứ Hải vốn chẳng có năng lực gì hết, làm bảng biểu cũng chỉ là một phần đơn giản thôi, là chính anh ấy không làm được. Hồi ở công ty bất động sản, Tứ Hải làm ăn khấm khá như vậy là vì biết cách cử xử nên mới được thế. Trên thực tế, anh ấy chẳng có khả năng gì hết. Giờ công ty Nhân Phàm này đòi hỏi năng lực, hai ngày nay, Tứ Hải đã bị chửi rất nhiều lần, cuối cùng chắc chắn sẽ bị sa thải, nên tụi con mới muốn đến đây tìm Tiểu Lệ xin giúp đỡ”.

“Hả? Không có năng lực, chỉ biết cách cư xử?”, Dương Cảnh Đào sửng sốt. Ông ta cũng không ngu, lập tức hiểu ra, đây mà là biết cách cư xử gì? Chỉ là biết nịnh bợ mà thôi.

Tức thì, ánh mắt Dương Cảnh Đào nhìn Triệu Tứ Hải đã không còn hiền lành như trước.

Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt đã sớm đoán được sẽ như vậy, đều cúi đầu, không biết nên nói gì nữa.

Còn Dương Lệ và Dương Khiết thì đều cười thầm trong bụng, nhưng bề ngoài vẫn giữ im lặng, không nói gì hết.

Trong một chốc, bầu không khí chợt trở nên ngượng ngùng, không ai lên tiếng nói chuyện.

Một lúc sau, dường như Dương Cảnh Đào đã bớt giận một chút, quay qua nói với Dương Lệ: “Tiểu Lệ, dù Tứ Hải không có năng lực thì cũng là anh rể con. Con nghĩ xem có cách nào giúp nó ở lại công ty làm đại một cái chức vụ nào đó nhẹ nhàng là được”.

Dương Lệ nghe vậy, không chút do dự lắc đầu, đáp: “Bố, bố cũng biết công ty Nhân Phàm mà. Tuy giờ con là CEO, nhưng không phải cả công ty con nói là được, đằng sau con cũng có người giám sát. Quỹ đầu tư Nhân Phàm bọn con chỉ nhận người có tài, bất cứ một chức vị nào ít nhiều gì cũng phải có năng lực, không có thì con vẫn cứ giữ lại chẳng phải là lạm dụng chức quyền à? Bị giám sát phát hiện, con cũng sẽ bị cách chức cho xem”.

Dương Cảnh Đào nghe thế, lập tức sửng sốt, cũng không khuyên nữa. Công việc bây giờ của Dương Lệ đang rất tốt, lương một năm hơn cả triệu tệ, nếu mà mất việc thì thiệt to.

“Vậy không còn cách nào à?”, Dương Cảnh Đào vẫn chưa chịu từ bỏ hỏi.

“Dạ, bố, chị, hai người đừng làm khó em”, Dương Lệ nói.

Dương Cảnh Đào thở dài, nói: “Vậy giờ làm sao đây? Tứ Hải cũng lớn tuổi rồi, lần này mà bị sa thải, bản thân lại chẳng có tài cán nào, đi công ty khác e rằng cũng chẳng làm nên trò trống gì”.

Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt nhìn thấy Lâm Hàn thì sắc mặt lập tức lạnh đi.

Trước đây, bọn họ vẫn khinh thường Lâm Hàn, nên giờ không muốn Lâm Hàn thấy cái dáng vẻ túng thiếu sa sút của Triệu Tứ Hải cho lắm.

Thấy Dương Lệ thật sự không chịu giúp, Triệu Tứ Hải lạnh lùng nói: “Không giúp thì thôi”.

Anh ta nói xong bèn bước nhanh rời đi.

Dương Duyệt thấy thế, tức giận trừng Dương Lệ, cũng vội vàng đi theo Triệu Tứ Hải rời khỏi đây.

Dương Cảnh Đào nhìn cảnh ấy, sắc mặt cũng hơi khó coi. Ông ta nhìn Dương Lệ nói: “Tiểu Lệ à, dù sao thì Tứ Hải cũng là anh rể con, con không thể thấy chết mà không cứu đúng không? Cách là phải nghĩ ra, sao có thể không nghĩ ra được chứ? Người khác là người khác, chuyện lần này của Tứ Hải con nhất định phải giúp!”

Dương Lệ nghe vậy, mặt mày lộ vẻ khó xử nói: “Bố, chẳng phải con đã nói rõ rồi sao? Quỹ đầu tư Nhân Phàm không như những công ty khác, anh Tứ Hải không có năng lực thì con chẳng có cách nào tranh thủ cho anh ấy một chức vụ. Nếu bị điều tra ra, chính con cũng sẽ thất nghiệp đó!”

Dương Cảnh Đào không mấy tin tưởng những lời ấy của Dương Lệ, trầm mặt, tức giận nói: “Bố mặc kệ, bố không tin con không giúp được. Lần này, nếu con không giúp thì bố sẽ không có đứa con gái là con!”

Ông ta nói xong thở phì phò đứng dậy.

Thấy ánh mắt kỳ lạ của Lâm Hàn, Dương Cảnh Đào trừng anh quát: “Nhìn cái gì? Tứ Hải thất nghiệp cũng vẫn giỏi hơn thằng vô tích sự nhà cậu!”

Ông ta quát xong, bỏ đi một mạch, không ở lại ăn cơm.

Bấy giờ, Lâm Hàn cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì. Anh bước tới bên cạnh Dương Lệ.

“Giờ phải làm sao đây? Em thật sự không tiện giúp anh Tứ Hải. Quỹ đầu tư Nhân Phàm khác những công ty kia, sao em có nói gì bọn họ cũng không tin chứ?”, Dương Lệ nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt xin giúp đỡ.

Lâm Hàn khẽ nhíu mày, công ty Nhân Phàm quản lý rất nghiêm khác, không thể nào để một người chẳng có năng lực gì ở lại. Dương Lệ quả thật bó tay.

Anh thì lại có biện pháp đấy, tùy tiện nhét Triệu Tứ Hải vào mấy công ty dưới là được, còn có thể cho anh ta hưởng thụ đãi ngộ khá tốt mà chẳng cần làm gì, coi như nuôi không một người, cũng chẳng mất cái gì.

Nếu được, Lâm Hàn cũng rất muốn giúp.

Chỉ là, Triệu Tứ Hải mà thật lòng đến tìm Dương Lệ hay Lâm Hàn giúp đỡ, anh chắc chắn sẽ hỗ trợ ngay, suy cho cùng, anh ta vẫn là anh rể của Dương Lệ.

Nhưng với cái thái độ ấy của hai vợ chồng Triệu Tứ Hải và Dương Cảnh Đào, đương nhiên Lâm Hàn sẽ không giúp. Như vậy mà còn giúp thì chẳng phải bản thân quá hèn? Lâm Hàn không có sở thích bị ngược.

“Được rồi, em đâu có làm sai gì đâu, cứ để họ bình tĩnh đã, sau này lại giải thích là được”, Lâm Hàn an ủi.

Dương Khiết ngồi cạnh lại lộ ra vẻ mặt khó hiểu. Tuy cô ấy không biết rõ về Lâm Hàn, nhưng lại biết anh muốn sắp xếp một công việc cho Triệu Tứ Hải thì cũng dễ thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK