Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 540

“Anh cũng nhớ em”.

Anh đến Kim Lăng cũng không đến nửa tháng, trong khoảng thời gian này có rất nhiều việc phải giải quyết, nhớ mong dành cho Dương Lệ vẫn luôn bị anh đè nén lại.

Nhưng bây giờ nhìn thấy Dương Lệ, tưởng niệm không thể kìm chế được nữa.

Dương Lệ nhìn Lâm Hàn, bàn tay ngọc của vuốt ve khuôn mặt anh, đôi mắt cô ướt nhòe, nước mắt như những giọt pha lê lăn xuống gò má.

Từ ánh mắt của Lâm Hàn cô có thể thấy được trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở Kim Lăng này, chắc chắn đã có rất nhiều chuyện xảy ra, thậm chí là có thể nguy hiểm đến tính mạng.

“Khóc cái gì, chúng ta gặp mặt phải nên vui mừng mới đúng”.

Lâm Hàn nhẹ nhàng lau đi giọt lệ trên khóe mắt Dương Lệ.

Dương Lệ ngoan ngoãn gật đầu, nhưng nước mắt vẫn không ngừng lăn dài.

Yêu, nhớ thương, vui sướng… mọi cung bậc cảm xúc đều tràn ngập nơi trái tim.

Lâm Hàn ôm lấy vòng eo mảnh mai của Dương Lệ, đáp lại cô.

Hai người hôn trọn vẹn một phút, vẫn chưa có xu hướng dừng lại.

“Lâm Hàn, thứ bỏ đi như cậu có thể có chút thể diện hay không!”

Một lời quở trách giận dữ bất thình lình vang lên:

Lâm Hàn sửng sốt nhìn sang.

Không biết từ lúc nào, chiếc Mercedes-Benz E350 đã lái tới gần, cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên từ bên trong bước tới.

Chính là ông già Dương Cảnh Đào!

“Sao ông cũng tới đây?”

“Thế nào? Kim Lăng là của nhà cậu sao? Cậu có thể đến còn tôi thì không à?”, Dương Cảnh Đào trợn trắng mắt.

“Mau buông con gái tôi ra! Trên đường nhiều người qua lại như vậy, cậu không ngại mất mặt nhưng tôi thì có đó!”

Lâm Hàn ôm Dương Lệ càng chặt, lại hôn một cái lên đôi môi đỏ mọng của cô.

“Cậu cậu cậu!”

“Quả nhiên cánh càng ngày càng cứng, lời của ông già này cũng không nghe vào tai nữa rồi!”

“Chồng à, thả em ra đi, bố còn ở đây đó, nhìn vào không tốt lắm!”

“Bố nghe thấy em muốn tới Kim Lăng tìm anh nên cũng muốn đến, thuận tiện du lịch một chuyến khám phá phong cảnh nơi đây”.

Lâm Hàn gật đầu: “Vậy chúng ta trở về cất hành lý trước đã”.

“Tôi tới Kim Lăng là để tìm con rể cả Tứ Hải. Tối qua Tứ Hải gọi điện về nói nó ở Kim Lăng phát triển rất tốt, còn nói hôm nay sẽ tới đón tôi!”

“Chồng à, hay là chúng ta tới nơi của anh một lúc, đợi anh rể cả tới, nếu bố muốn đi thì để ông tới chỗ anh rể cả bên kia”.

“Rốt cuộc vẫn đang ở trên đường cao tốc, bố cũng không quen thuộc với nơi này, nếu như gặp phải nguy hiểm gì thì rắc rối rồi”.

Lâm Hàn gật đầu, chỉ cần là việc Dương Lệ nói, cho dù trong lòng anh không vui thế nào cũng sẽ đồng ý với cô.

“Đi thôi!”

Dương Cảnh Đào đảo mắt một hồi, cuối cùng quay trở lại xe.

Dương Lệ nói không sai, ông ta đối với Kim Lăng không thân thuộc, còn không biết lúc nào Triệu Tứ Hải mới tới, bởi vậy vẫn nên đến chỗ Lâm Hàn sẽ ổn thoả hơn.

Suy cho cùng cũng đã có tuổi, là lúc hưởng phúc, ông ta không muốn bản thân xảy ra chuyện gì.

Ông ta rất sợ chết.

Nghĩ đến đây Dương Cảnh Đào liền lên xe.

Đi theo chiếc GMC của Lâm Hàn, chẳng bao lâu họ đã tới dưới khách sạn Hilton.

“Oa, Hilton, khách sạn năm sao!”

“Tên nhóc con cậu ở Kim Lăng trôi qua cũng thoải mái đó, vậy mà lại ở khách sạn năm sao. Giá phòng một đêm ở đây cũng phải 700 800 tệ đi!”

“Tiểu Lệ ở nhà vất vả làm việc, cậu lại ngày ngày ở khách sạn, đúng là biết hưởng thụ mà! Tiền thuê phòng này không phải là Tiểu Lệ đưa cho cậu đấy chứ!”

Lâm Hàn lười quan tâm tới ông ta, cùng Dương Lệ đi thẳng vào khách sạn.

Cánh cửa phòng tổng thống mở ra, hai người họ tiến vào.

“Bà xã, để hành lý xuống trước, sau này chúng ta sẽ chuyển ra ngoài sống”, Lâm Hàn cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK