Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 533

Nhìn thấy bình luận đó, hàng lông mày đen nhánh của Tần Liên khẽ nhíu lại, không đáp.

“Tại sao không trả lời? Tôi tặng cho cô nhiều quà như vậy mà nói chuyện cô không thèm đọc ư?”, Chàng trai trong gió bám riết không tha:

“Nếu không chịu thì 20 triệu tệ cũng được, tôi đây chẳng có gì ngoài tiền nhiều cả!”

“Nếu không nói, tôi sẽ đến tìm cô đó!”

Thấy bình luận của Chàng trai trong gió không ngừng hiện lên.

Sắc mặt Tần Liên chợt thay đổi hẳn, tim đập thình thịch, cô ấy thật sự sợ anh ta sẽ tìm đến đây.

Lâm Hàn thấy vẻ mặt Tần Liên chợt thay đổi, tò mò hỏi.

“Cậu Lâm, cái tên Chàng trai trong gió mà lần trước tôi nói với cậu ấy, anh ta đang ở đây và nói muốn gặp tôi”.

“Chàng trai trong gió?”

Lâm Hàn nhớ ra, mấy hôm trước Tần Liên có nhắc tới người này, nói anh ta muốn dùng 10 triệu tệ bao nuôi cô ấy.

Lúc này, một thanh niên bước tới.

Thanh niên mặc một chiếc áo khoác Superme, phía trên thì hồng dưới thì trắng, trông rất mô-đen.

Mà trong mắt anh ta lại tràn ngập vẻ kiêu căng ngạo mạn, coi rẻ mọi người, giống như chẳng có gì lọt được vào mắt anh ta vậy.

Lâm Hàn nhìn thấy ánh mắt đó bèn nghĩ ngay đến Hồng Ngọc.

Có điều, Hồng Ngọc là tự tin, còn người này lại là tự phụ.

“Anh là…”

“Là tôi, Chàng trai trong gió nè”.

Thanh niên nhếch miệng nở nụ cười.

Không ngờ lại trẻ tuổi như thế, hơn nữa, nhìn bề ngoài còn vô cùng điển trai.

“Em đóng livestream đi, sau này không cần live nữa, tôi nuôi em”, thanh niên nói thẳng:

Thanh niên nói chuyện rất thẳng, tự phụ y chang ánh mắt của anh ta.

“Ngại quá, livestream là công việc của tôi, còn chuyện bao nuôi thì mong anh đừng nhắc đến nữa”, Tần Liên lạnh nhạt nói.

“Vậy là em từ chối?”

Thanh niên nhướng mày: “Mấy ngày nay, ngày nào tôi cũng tặng quà cho em hơn trăm ngàn tệ, cho thấy tiền tài của mình. Tôi mong em suy nghĩ thêm về đề nghị đó của tôi”.

“Khỏi, số quà ấy tôi hoàn toàn có thể trả lại cho anh”, Tần Liên lạnh lùng nói.

Lại bị từ chối, sắc mặt thanh niên chợt trở nên lạnh lẽo như băng, từ nhỏ đến lớn, anh ta chưa từng bị ai từ chối hết.

Trong mắt anh ta toát ra vẻ đầy kiêu căng ngạo mạn:

“Tần Liên, với sự hiểu biết của em chắc cũng biết họ Hồng ở Kim Lăng đại biểu cho cái gì chứ nhỉ?”

“Họ Hồng…”

Ánh mắt Tần Liên lóe lên, Hồng Phong này tự cao tự đại như vậy, hỏi ra lời này, rõ ràng anh ta là người của nhà họ Hồng Kim Lăng.

“Thật ngại quá, nhà họ Hồng chúng tôi có thể làm được điều đó”.

Trong mắt anh ta là sự tin tưởng tuyệt đối vào sức mạnh của nhà họ Hồng.

“Nhà họ Hồng chúng tôi đều có người trong hệ thống an ninh và giao thông, thậm chí có cả những quan chức cấp cao cốt cán của tỉnh Tô. Muốn em bốc hơi khỏi thế giới này, rất đơn giản, hơn nữa còn không để ai biết được. Chỉ với một câu nói, tôi có thể khiến cả đời này của em phải ở trong biệt thự của tôi, vĩnh viễn không thể ra ngoài”.

Hồng Phong cười phá lên: “Bởi vậy Tần Liên à, đừng có không biết điều. Tôi muốn bao nuôi em, là tôi đang coi trọng em, hiểu không?”

Quả thật, với tư cách là một streamer, cô ta chỉ có thể dựa vào việc nhảy những điệu múa cổ điển để phục vụ khán giả, kiếm chút tiền quà tặng.

Xét về quan hệ và xuất thân thì thua xa nhà họ Hồng.

“Do đó, có hai lựa chọn, 20 triệu tệ – em chủ động chấp nhận được tôi bao nuôi, hoặc là tôi sẽ sử dụng mối quan hệ của mình khiến em ‘biến mất’, cả đời này, mười năm tới sẽ trôi qua trong biệt thự của tôi!”.

“Đợi tôi chơi em chán rồi, em cũng đã trở thành hoa tàn ít bướm, lúc đó tôi sẽ thả em ra ngoài!”

Hồng Phong vừa dứt lời thì vang lên tiếng bạt tai thanh thúy.

Anh ta hít một ngụm khí lạnh, mặt trái đau rát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK