Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 662

Mà nhìn thấy cảnh này, đám người Nguyễn Nguyên vui mừng khôn xiết, giơ súng chĩa vào Lâm Hàn.

“Anh Hàn!”

Sắc mặt Ngô Xuyên đại biến, không nói lời nào chuẩn bị chắn trước người Lâm Hàn.

Pằng!

Pằng!

Pằng!

Pằng!

Vài tiếng súng đột nhiên vang lên, bốn người Nguyễn Nguyên ngã xuống đất, bất động.

Không lệch một phát nào, gần như tất cả bốn người Nguyễn Nguyên đều bị bắn trúng điểm yếu.

Người duy nhất bị bắn hơi chệch điểm yếu cũng đã bị bắn thêm phát nữa.

Năm phát súng, nhanh chóng, chuẩn xác giết chết bốn người Nguyễn Nguyên.

Cả Lâm Hàn và Ngô Xuyên đều sửng sốt, ngạc nhiên nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở trong thang máy.

Người này mặc đồng phục cảnh sát, nhìn có vẻ không khác cảnh sát bình thường là mấy, chỉ là khuôn mặt có hơi trắng.

Nhưng vừa rồi, anh ta cách đám người Nguyễn Nguyên những 20 mét mà có thể bắn trúng điểm yếu của chúng chỉ bằng một phát súng, thủ pháp bắn súng này chắc chắn không phải cảnh sát bình thường.

Lúc này, cảnh sát đó đã bước tới trước mặt Lâm Hàn, giậm chân một cái rồi chào Lâm Hàn kiểu quân đội:

“Chào cậu Lâm, tôi là Đinh Phong, đến từ đại đội đặc chủng của Kim Lăng, tôi được ông Thang phái tới để bảo vệ cậu, cậu không sao chứ?”

Lâm Hàn khẽ lắc đầu: “Tôi không sao”.

Ánh mắt anh đảo một vòng, sau đó hiểu ra.

Ông Thang mà Đinh Phong nói, khả năng là Thang Ân Đình, người đứng đầu Kim Lăng.

Còn về tại sao ông ta lại phái người đến bảo vệ mình, anh nghĩ đó là do lệnh của mẹ anh.

“Cảm ơn anh!”

Lâm Hàn lại chân thành nói.

“Cậu Lâm nói gì thế, cậu là quý nhân trong miệng ông Thang, tôi nhất định phải bảo vệ cậu bằng cả tính mạng mình, bảo vệ cậu là bổn phận của tôi!”

Đinh Phong cười nhẹ, nhưng vẫn còn hơi sốc.

Vừa nãy khi nhận được điện thoại của Thang Ân Đình, người đứng đầu Kim Lăng, ông ta lệnh cho anh đến bệnh viện quận Tần Hoài bảo vệ một người tên là Lâm Hàn.

Theo anh ta thấy, có thể khiến người đứng đầu Kim Lăng đích thân gọi tới, vậy thì thân phận và địa vị của Lâm Hàn chắc chắn không thấp, chắc hẳn là quan chức, thậm chí có thể là cấp tỉnh, cấp bộ!

Nhưng anh ta không ngờ Lâm Hàn lại chỉ là một chàng thanh niên, đoán chừng còn không nhiều tuổi bằng mình!

Lẽ nào Lâm Hàn còn có lai lịch bối cảnh gì khác mới có thể khiến ông Thang đích thân gọi điện như thế?

Lâm Hàn nhìn cô y tá đang sợ mất mật trên đất rồi bảo:

“Đinh Phong, anh xử lý tình huống ở đây đi, tôi không tiện lắm”.

“Vâng thưa cậu Lâm!”

Đinh Phong gật đầu, sau đó liên hệ với thuộc hạ cùng bên phía bệnh viện, lập tức xử lý hiện trường.

Là cảnh sát, đương nhiên giải quyết những chuyện này rất thuận lợi, không giống như Lâm Hàn vừa bị thương một chút phải điều trị đã khiến bệnh viện phải gọi cảnh sát.

Những việc này chỉ cần nói một câu là mọi thứ đều dễ dàng.

Sau khi để Đinh Phong giải quyết, Lâm Hàn và Ngô Xuyên cùng về phòng bệnh.

Lâm Hàn ngồi xuống, vẻ mặt có chút lạnh lùng, anh khẽ thở dài:

“Xem ra Trần Nam thật sự đã phản bội tôi”.

Ngô Xuyên và Nhan Thành nghe vậy, sắc mặt đều thay đổi.

Trần Nam là người kiểm soát khu vực Vùng Xám ở Kim Lăng trên danh nghĩa, họ biết dưới tay anh ta có bao nhiêu thế lực.

Mọi người vốn là anh em, cùng nhau cố gắng, đương nhiên không cần lo nghĩ nhiều.

Nhưng bây giờ Trần Nam phản bội, tình hình đột nhiên trở nên phức tạp.

Dù sao bây giờ về cơ bản Trần Nam đang nằm giữ tất cả thế lực Vùng Xám ở Kim Lăng.

“Anh Hàn, phải làm sao bay giờ? Hay là tôi điều người từ Đông Hải đến đây, bây giờ chúng ta ở Kim Lăng, nhưng lại là địa bàn của Trần Nam, hay là tránh đi trước?”, Ngô Xuyên lên tiếng:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK