Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 469

Lâm Hàn đứng cạnh với vẻ mặt bình tĩnh.

“Lâm Hàn, có phải cậu bị dọa ngây người rồi không, sao chẳng có biểu cảm gì vậy?”, Trần Thông nhìn về phía Lâm Hàn, cười khẩy:

Với sự hướng dẫn của phục vụ, mọi người cũng đã có bàn ngồi.

Trần Thông đẩy menu đến trước mặt Khúc Hà và mấy giáo viên nữ, hào phóng nói:

“Muốn ăn gì thì cứ gọi nhé”.

“Đúng rồi Lâm Hàn, về cậu thì chỉ nên gọi một miếng steak thăn bò và một ly nước cam thôi nhá”, Trần Thông nhìn Lâm Hàn nói:

“Thầy Trần Thông nói không sai, Lâm Hàn anh được đến ăn ở Eiffel là vinh hạnh lắm rồi, anh không đủ tư cách để ăn những món đắt tiền đâu!”

Một cô giáo mở miệng nói, sau đó thì cúi đầu chọn món.

“Cho tôi một phần trứng cá tầm, một phần gan ngỗng, một phần steak phi-lê bò Kobe, một phần nấm truffle và thêm một phần nước trái cây Van Nahmen”.

Nghe một loạt món Lâm Hàn gọi, đám Trần Thông liền ngây ra tại chỗ.

“Lâm Hàn, cậu bị điên à, toàn chọn những món đắt trong món Âu không vậy!”, Trần Thông trừng mắt:

“Còn cả trứng cá tầm và nấm truffle nữa, toàn là nguyên liệu nấu ăn xa xỉ, loại người như cậu có ăn nổi không?”

“Lâm Hàn, anh chưa từng được ăn món Âu nên đừng chọn lung tung chứ?”, Khúc Hà cũng cau mày:

“Đúng đó, anh chọn bậy bạ gì thế! Phục vụ nhanh bỏ hết những món anh ta vừa gọi đi!”

Mấy cô giáo đều rất bất mãn, thầm nghĩ Lâm Hàn bị ngu à? Không biết nhìn lại trong túi mình xem có được bao nhiêu chứ, toàn chọn những món đắt đỏ thế kia!

“Tôi muốn ăn đó thì sao?”, Lâm Hàn liếc mắt.

“Muốn ăn? Tôi cũng muốn ăn vậy! Nhưng đủ khả năng ăn sao? Một bàn ăn 5-60 ngàn tệ, là thu nhập cả năm của anh đấy!”, Khúc Hà không nhịn được nữa.

“Lâm Hàn, có phải cậu thấy tôi đãi rồi nhận cơ hội ăn cho đã cái bụng không hả?”, Trần Thông chau mày, sắc mặt lạnh như băng:

“Tôi mời cậu một bữa 888 tệ đã tốt với cậu lắm rồi, đừng có mà được voi đòi tiên nhá!”

“Hôm nay, vì có các đồng nghiệp ở đây tôi cũng không muốn làm cậu bẽ mặt, thôi thì tôi sẽ đãi cho cậu ăn một bữa 2 ngàn tệ! Những món cậu vừa chọn hủy hết đi!”

“Phục vụ, cảm phiền bỏ hết những món của người này vừa chọn đi!”, anh ta lại quay sang nói với người phục vụ.

Người phục vụ nhìn về phía Lâm Hàn.

“Không bỏ, tôi tự trả được”, Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

“Lâm Hàn, cậu trả nổi không hả? Đến tận 5-60 ngàn tệ đấy, không phải 5-6 tệ đâu!”, Trần Thông trợn mắt khó tin.

Khúc Hà cũng nói: “Lâm Hàn, bằng một năm tiền lương của anh đấy, anh trả nổi à? Dù cho anh có đủ trả đi nữa cũng tiêu hết một năm tiền lương của anh, đáng không chứ?”

“Đúng là cái thứ thích sĩ diện hão mà, cả đám chúng ta cộng lại cũng chỉ có 7-80 ngàn thôi, một mình anh ta ăn mà đã 5-60 ngàn tệ rồi!”

“Muốn ra vẻ trước mặt chúng ta chứ sao nữa! Giả vờ làm thánh nổ làm gì không biết, đúng là càng thiếu cái gì thì càng muốn show cho người ta thấy là mình có mà!”

“Tôi có trả nổi hay không thì liên quan gì tới mấy người? Mấy người lo ăn đồ của mấy người đi, tôi ăn đồ của tôi!”, Lâm Hàn liếc xéo cả đám, nhàn nhạt nói:

“Vả lại, tôi ăn ở đây cũng có cần phải trả tiền đâu”.

Nghe thế, cả đám Trần Thông ngây ngẩn tại chỗ.

“Lâm Hàn, chẳng lẽ anh muốn ăn quỵt hay sao! Lại còn nói ăn ở đây không cần trả tiền!”

“Ăn quỵt mấy ngàn thì xác định rồi, cùng lắm bị đập cho một trận nhừ tử sau đó bắt đi rửa chén trừ nợ thôi”.

“Bữa ăn 5-60 ngàn tệ của anh cũng đủ để người ta bắt anh làm tạp vụ cho nhà hàng rồi đấy!”

Lâm Hàn chỉ xem những lời này như gió thổi ngoài tai.

Lát sau, những món mọi người gọi đều được bưng lên.

Ực…

Mấy cô giáo nhìn cả bàn món Âu của Lâm Hàn, kiềm lòng không đặng mà nuốt nước miếng ừng ực.

Mà trước mặt mấy cô giờ đây lại là steak và nước trái cây loại thường.

Thua xa tám con phố luôn ấy!

Còn mấy cô thì là bánh ngô đen xì, sao mà nuốt nổi chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK