Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 546

Xét về tiền bạc, Lâm Hàn có thể bỏ ra 25 triệu tệ trong một lần, còn cô ta đương nhiên không thể.

Khoảnh khắc này, Chu Nhã Thiến cảm thấy mặt mình đau đớn, nóng ran.

“Bà xã, chúng ta đi xem nhà thôi”.

Nhân viên bán hàng kia cũng đi theo.

“Cậu Hồng, Lâm Hàn đó chỉ là tên sai vặt của Trần Nam thôi, cậu… sao cậu lại nói địa vị của mình không bằng anh ta?”

“Cậu Hồng, cậu là con cháu trực hệ của nhà họ Hồng, còn Lâm Hàn chỉ là dân đen của tầng lớp dưới đáy xã hội thôi! Thân phận, địa vị chênh lệch quá nhiều, em rất không hiểu tại sao vừa nãy cậu lại nói thế!”

Hồng Phong nghiến răng, vẻ mặt có chút xấu hổ, anh ta cảm thấy rất mất mặt:

“Nếu anh nói sai, chắc chắn anh ta sẽ đánh anh, đến lúc đó lợi ít hại nhiều!”

“Nhưng anh sẽ ghi nhớ mối thù này, hơn nữa anh sẽ trả thù, không cần nhờ nhà họ Hồng!”

“Cậu Hồng, không ngờ cậu lại suy nghĩ đến vấn đề này”.

Mắt Chu Nhã Thiến sáng lên: “Vậy chắc chắn Lâm Hàn là một kẻ bạo lực rồi, nếu không vừa ý thì anh ta sẽ đánh người! Nếu vừa nãy anh nói sai, có lẽ anh ta sẽ thật sự đánh anh!”

Không nói một lời, cứ thế xông vào đánh người.

“Đúng thế, Nhã Thiến, đàn ông co được duỗi được, anh là đàn ông, Lâm Hàn là tiểu nhân, nhường kẻ tiểu nhân một chút thì có làm sao? Việc gì phải so tài miệng lưỡi với những kẻ tiểu nhân đó?”

Trong mắt Hồng Phong hiện lên một tia lạnh lùng: “Đương nhiên, hôm nay Lâm Hàn đã khiến anh mất mặt, anh sẽ không để anh ta sống sung sướng đâu”.

Nói đến câu cuối, khoé miệng Hồng Phong nở nụ cười tàn nhẫn.

Chu Nhã Thiến gật đầu, khoác chặt tay Hồng Phong, rất mong đợi.

Hai căn biệt thự mà Lâm Hàn mua đã được sửa sang lại, đều mang phong cách Châu Âu, nội thất chủ yếu là gỗ hồ đào và gỗ anh đào. Màu sắc chủ đạo là màu trắng nhạt tạo cho người nhìn cảm giác yên tĩnh, tinh tế, còn có vẻ quý phái.

Hai căn biệt thự đều 3 tầng, có mái che, 15 triệu tệ có cả hồ bơi, sống ở đây rất thoải mái.

Sau khi đưa Lâm Hàn và Dương Lệ xem hết hai căn biệt thự, nhân viên bán hàng mỉm cười hỏi.

“Cũng ổn, bà xã thấy sao?”, Lâm Hàn gật đầu, rồi lại nhìn Dương Lệ.

“Ừ, vậy chúng ta đến Cục bất động sản làm thủ tục thôi”.

“Được!”

Sau một buổi chiều bận rộn, cuối cùng cũng hoàn tất thủ tục.

Sở dĩ anh mua hai căn biệt thự, thứ nhất đương nhiên là để Lâm Hàn và Dương Lệ ở.

Hiện nay Tôn Hàn Các có 40 người, 20 người trong số đó đang canh giữ địa bàn trước kia của Tưởng Đào – khu Tê Hà.

Hai mươi người họ ở phòng tổng thống đó thì không đủ chỗ.

Trong lòng Lâm Hàn vẫn cảm thấy có chút áy náy với Tôn Hàn Các, đặc biệt là Tiểu Bắc.

Ngô Xuyên đã gửi thông tin của Tiểu Bắc đến cho anh.

Năm giờ chiều, Lâm Hàn từ Cục bất động sản về biệt thự.

“Vâng!”

Dương Lệ gật đầu, cô rất hài lòng về biệt thự.

Bỗng nhiên điện thoại Lâm Hàn đổ chuông.

Anh cầm lên xem, là Triệu Nhã gọi tới.

Khi nói câu cuối cùng, anh còn nghe thấy tiếng nôn của Triệu Nhã.

“Bất động sản Thiên Hoà?”, mắt Lâm Hàn loé lên: “Cô gắng gượng một lát, tôi tới ngay”.

Lâm Hàn cúp máy rồi nói với Dương Lệ:

“Bã xã, anh có mấy việc phải ra ngoài một chút”.

Dương Lệ gật đầu, cô rất khéo léo, biết nếu không thực sự có việc thì Lâm Hàn sẽ không ra ngoài giờ này.

Sau khi ra khỏi biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa, Lâm Hàn đến quán ăn Trung Hoa.

Lâm Hàn đoán lần này Triệu Nhã đột nhiên cầu cứu, 80% có liên quan đến siêu thị Hoa Nhuận.

Anh không nghĩ nhiều nữa, đi theo định vị về phía quán ăn Trung Hoa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK