Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gửi xe đạp xong, Lâm Hàn ra khỏi bãi đỗ xe đi đến cổng Thiên Thượng Nhân Gian.

“Alo, thưa giám đốc, bãi đỗ xe vừa mới có một hội viên VIP đến”, đợi Lâm Hàn đi xa, bảo vệ mới gọi điện báo.

Thiên Thượng Nhân Gian có một quy định, một khi có khách hàng lớn tới thì bắt buộc phải thông báo trước.

“Tên là gì?”, giọng nói đầu dây bên kia truyền đến.

“Tên Lâm Hàn”.

“Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ sắp xếp đón tiếp”.

“Lâm Hàn, sao giờ anh mới đến, làm người ta đợi hết nử4a ngày rồi!”

Hàn Hinh Nhi nhìn thấy Lâm Hàn bước đến liền cong môi lên như đang tức giận, bộ dạng như thể bạn gái đợi bạn trai quá lâu vậy.

“Có chút kẹt xe trên đường”, Lâm Hàn nói.

“Kẹt xe? Anh đi xe đạp mà cũng kẹt xe được à?”

Lương Sảng vừa đứng một bên nói, vừa nhìn Lâm Hàn từ trên xuống dưới: “Quả nhiên là tên ăn vụng ấy, vừa rồi nhìn từ xa, tôi còn sợ nhìn nhầm rồi cơ, thật sự không thể hiểu nổi, Hinh Nhi sao có thể tìm người như anh để làm bạn trai cơ chứ!”

“Sảng Sảng, tớ tìm bạn trai như thế nào là chuyện của tớ”, Hàn Hinh Nhi cau mày.

“Đúng thật là chuyện của cậu, nhưng cậu cũng không thể tìm loại người không có nhân phẩm này chứ! Lại còn đến siêu thị của tớ ăn vụng!”

Lương Sảng nhìn Lâm Hàn đầy vẻ khinh thường: “Vừa rồi đem xe đạp đi giấu rồi đúng không! Sợ bị bọn tôi nhìn thấy cười nhạo anh đúng không, chậc chậc chậc, cái lòng tự trọng mong manh này của anh, hầy!”

Lâm Hàn trợn tròn mắt, anh không buồn trả lời Lương Sảng, xem cô ta như người vô hình.

Vốn dĩ anh cũng không mấy thiện cảm đối với cô gái này.

“Ơ, mọi người đều ở đây à!”

Một giọng nói truyền đến.

Chỉ thấy một chàng trai trẻ bước đến.

Chàng trai này rất cao, cũng được 1m85, nhuộm tóc vàng, mặt đồ thể thao màu trắng rộng rãi, bên trên có in hình logo Nike lớn. Dưới chân là đôi giày yeeze màu xanh da trời, ngoại hình anh ta đẹp trai tỏa nắng, nhìn trông có vẻ rất thời thượng.

“Anh Vương, anh đến rồi à!”, nhìn thấy chàng trai, Lương Sảng lập tức cười nói, tim đập thình thịch.

Lương Sảng rất có cảm tình với cậu Vương.

Cậu Vương vừa đẹp trai lại giàu có.

Chàng trai này tên là Vương Huy, nhà anh ta làm thương mại điện tử.

Vài năm trở lại đây, ngành thương mại điện tử phát triển như vũ bão, gia đình Vương Huy có hơn chục cửa hàng uy tín, riêng doanh thu một tháng của cửa hàng đã đạt hàng trăm tỷ.

Không chỉ mỗi cửa hàng, gia đình anh ta mấy năm gần đây bên mảng logistics cũng làm ăn rất phát đạt, nghe nói còn hợp tác sâu rộng với một vài công ty chuyển phát nhanh đại chúng.

Gia sản đương nhiên lên tới hàng chục tỷ.

Vương Huy gật đầu, ánh mắt nhìn Hàn Hinh Nhi không giấu nỗi được sự mến mộ:

“Hinh Nhi, cảm ơn em đã nể mặt đồng ý đi ăn với anh. Đúng rồi, nghe nói em quen bạn trai rồi, người đâu?”

Vương Huy nhìn quanh bốn phía kiếm tìm, trực tiếp xem Lâm Hàn như người vô hình.

Cũng không trách được, Lâm Hàn ăn mặc quá đỗi bình thường, hoàn toàn giống như kẻ qua đường.

Hàn Hinh Nhi lại là con gái nhà giàu bậc nhất, quen bạn trai mà lại đi quen loại người này?

Đối với Vương Huy mà nói, đây hoàn toàn là điều không thể.

“Đây nè”, Hàn Hinh Nhi chỉ vào Lâm Hàn.

“Anh ta?”

Vương Huy trợn trừng mắt, lại dụi dụi, không thể tin được:

“Hinh Nhi, anh không nhìn nhầm chứ, em quen bạn trai mà lại quen người như vậy sao?”

“Sao, em thích cũng không được sao?”, Hàn Hinh Nhi lạnh lùng đáp.

“Hì hì, được được, chỉ cần Hinh Nhi thích đều được”.

Vương Huy ho lên một tiếng, vốn dĩ anh ta nghĩ người mà Hinh Nhi quen có thể là Trịnh Minh Sơn.

Nếu là Trịnh Minh Sơn thì anh ta có chút áp lực rồi, dù sao thì thế lực nhà họ Trịnh cũng không thể xem thường được.

Nhưng mà không ngờ Hinh Nhi lại quen một tên như này.

Cả người cộng lại còn chưa tới 200 tệ.

Loại tình địch như này, Vương Huy cảm thấy một mình anh ta có thể đối phó với cả 10.

“Người anh em cũng thật mưu mô nhỉ, không ngờ còn làm cho Hinh Nhi thích được”.

Vương Huy đưa tay vỗ vào vai Lâm Hàn, anh ta cũng chẳng thèm giấu diếm, nói thẳng:

“Nếu mà có thiếu tiền thì cứ nói với tôi, tôi có thể cho cậu vài trăm ngàn tệ, tránh Hinh Nhi ra xa một chút, đừng làm tổn thương cô ấy”.

Trong mắt của Vương Huy thì Lâm Hàn nhất định đã dùng thủ thuật gì đấy để lừa Hinh Nhi thích anh, rồi có thể ăn bám được nhà họ Hàn.

Nếu như được làm rể quý nhà họ Hàn thì không phải là bớt phấn đấu 20 năm mà là bớt phấn đấu 20 kiếp rồi!

“Vương Huy, anh có ý gì?”, Hàn Hinh Nhi sắc mặt lạnh tanh.

“Hinh Nhi, có ý gì thì cũng không cần anh nói rõ ràng quá mà”, Vương Huy cười nói: “Tên này vừa nhìn là đã biết muốn dựa dẫm quyền thế, ăn bám nhà họ Hàn em. Hinh Nhi à, em ngây thơ quá rồi nên mới bị lừa đi thích thằng nhóc này”.

“Tôi thích ai là chuyện của tôi, Vương Huy, bữa cơm này anh có muốn ăn nữa không? Không ăn thì tôi về”, Hàn Hinh Nhi lạnh lùng nói.

“Ăn! Đương nhiên là ăn! Đi, mọi người vào trong đi!”

Vương Huy cười cười nói, rồi liếc nhìn Lâm Hàn một cái:

“Cậu nhóc, cho cậu ăn ké bữa cơm tại Thiên Thượng Nhân Gian, để cho cậu trải nghiệm cái gì gọi là cuộc sống của giới thượng lưu”.

“Nghe nói ông chủ của Thiên Thượng Nhân Gian xuất thân là đầu bếp, hơn nữa là đầu bếp lớn, còn đạt giải trong cuộc thi quốc tế nữa cơ”, Lương Sảng nói:

“Không ít người đến đây dùng bữa đều muốn nếm thử tài nghệ của ông chủ, có điều muốn ăn được món ông chủ làm thật sự quá khó. Nhà hàng có quy định, mỗi tháng ông chủ sẽ chỉ nấu ăn một lần cho khách, hơn nữa còn là hình thức đấu giá, giá khởi điểm đã 500 ngàn tệ rồi”.

“Em nói không sai”, Vương Huy gật đầu:

“Có điều tháng này ông chủ Lý đã nấu một lần rồi, giá bán là 1 triệu 800 ngàn tệ. Nếu như Hinh Nhi muốn ăn thử món của ông ấy thì đợi tháng sau chúng ta lại đến, nói chung, tháng này thì không được rồi”.

“Tôi không hứng thú với đồ ăn, anh mời người khác đi”, Hàn Hinh Nhi hững hờ đáp.

Vương Huy cười cười cũng không giận gì.

Sau khi bước vào, lập tức có người sắp xếp phòng riêng.

Bốn người ngồi vào bàn, trong phòng rất yên tĩnh, không nghe thấy bất kì tạp âm nào, điều này có thể giúp thực khách yên tâm thưởng thức đồ ăn ngon.

“Hinh Nhi em thích ăn gì cứ gọi tự nhiên nha”, Vương Huy đặt menu tới trước mặt Hinh Nhi.

“Tôi thế nào cũng được, Lâm Hàn, anh thích ăn món gì, anh gọi đi, dù sao cũng là cậu Vương mời, anh thích ăn gì thì gọi nấy”, Hàn Hinh Nhi đưa menu cho Lâm Hàn.

“Vậy thì tôi không khách sáo nữa”.

Lâm Hàn đón lấy menu nói:

“Cho 5kg trứng cá tầm trước đi!”

“5kg!”

Vương Huy trợn trừng mắt, phun hết cả trà trong miệng ra ngoài, ánh mắt đầy giận dữ nhìn Lâm Hàn:

“Cậu nhóc, trứng cá tầm này, đều là trứng của cá tầm ở vùng biển Caspian nước Nga. Loại cá tầm này, sản lượng một năm chưa đến 100 con, hơn nữa tuổi cá bắt buộc phải trên 60 tuổi thì mới đủ điều kiện để lấy trứng cá tầm!”

“Trứng cá tầm đều bán theo lạng thôi, cậu mở miệng đòi 5kg, cậu xem đây là bắp cải bán dọc đường à?”

“Thưa anh, anh có chắc là muốn gọi 5kg trứng cá tầm hay không?”, người phục vụ hỏi: “Nhà hàng của chúng tôi bây giờ trứng cá tầm cũng chỉ còn lại tầm 5kg thôi, giá 400 ngàn tệ”.

“400 ngàn tệ đối với anh Vương mà nói chỉ là số tiền nhỏ mà thôi!”

Lâm Hàn nhìn Vương Huy một cái: “Vương Huy, anh mời Hinh Nhi ăn cơm, không lẽ 5kg trứng cá tầm cũng không mời nổi chứ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK