Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 360

“Đúng thế”.

Dòng bình luận hiện lên, chữ màu đỏ nổi bật, cấp độ cũng rất cao, cấp 75.

“Thật sự là anh trai chạy Rolls-Royce!”

Trương Đào kích động đến mức tim sắp bay ra ngoài, cô ta không kìm được đứng bật dậy, hoảng loạn bước đi:

“Anh trai chạy Rolls-Royce, sao anh lại vào phòng livestream của tôi? Anh để ý tới tôi sao? Tôi nghe nói anh đã từng tặng cho streamer món quà một triệu tệ, anh có thể tặng cho tôi chút quà không?”

“Ngoài ra, mọi người đều nói anh là ông chủ của Sa Ngư, điều này có đúng không?”

Trương Đào đặt rất nhiều câu hỏi cùng một lúc.

Nhưng anh trai chạy Rolls-Royce lại im lặng, không lên tiếng.

“Anh trai chạy Rolls-Royce, sao anh không nói?”, Trương Đào tò mò hỏi, rất khó hiểu.

Vẫn im lặng.

Sau đó, một thông báo xuất hiện: “Anh trai chạy Rolls-Royce đã đăng ký phòng livestream này”.

“Anh trai chạy Rolls-Royce đăng ký phòng livestream của mình rồi!”

Trương Đào vui mừng nhảy dựng lên: “Anh ấy để mắt tới mình rồi ư? Nhưng sao anh ấy không nói cũng không tặng quà cho mình?”

“Nhưng anh ấy đăng ký là mình đã rất vui rồi!”

Xoảng!

Bỗng nhiên một âm thanh giòn giã vang lên.

Trên bàn trà có một bình sứ Thanh Hoa, Trương Đào không cẩn thận va vào khiến nó rơi xuống đất vỡ tan.

“Âm thanh gì vậy?”

Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt đều từ trên lầu đi xuống.

Nhìn thấy bình sứ Thanh Hoa bị vỡ trên đất, vẻ mặt Triệu Tứ Hải thay đổi, đau khổ nói:

“Bình… bình sứ Thanh Hoa của tôi! Sao lại vỡ rồi?”

“Anh Tứ Hải, em xin lỗi, vừa nãy em vô tình chạm vào nên rơi xuống đất”, Trương Đào thừa nhận:

“Nhưng anh Tứ Hải yên tâm, em sẽ đền cho anh”.

“Đền cho anh?”

Mặt Triệu Tứ Hải hơi thay đổi, cố kìm nén lửa giận trong lòng: “Em đền nổi không?”

“Không phải chỉ là một bình sứ rẻ tiền thôi sao? Trên thị trường đồ cổ, mỗi bình có hơn chục tệ. Mặc dù Trương Đào em không có tiền, nhưng hơn mười tệ thì em vẫn có”, Trương Đào nói với vẻ không để tâm lắm.

“Hơn chục tệ!”

Triệu Tứ Hải tức giận đến mức hận không thể tiến lên cho Trương Đào một bạt tai.

Nếu không phải còn băn khoăn tới thể diện, anh ta đã làm như vậy rồi.

“Trương Đào, đó không phải đồ gốm bình thường, đó là gốm Thanh Hoa, đồ cổ, do Tứ Hải dùng hai trăm ngàn tệ mua về”.

Dương Duyệt sắc mặt hơi lạnh.

Cô ta cũng bất mãn với với việc Trương Đức Thuận và con gái ông ta đến sống ở nhà mình.

Nhưng trên bàn ăn, tất cả lời nói đã được nói ra, có thể tùy ý ở đến ở nhờ.

“Cái gì? Hai trăm ngàn!”

Trương Đào trợn to hai mắt chỉ xuống đất: “Chỉ là một món đồ gốm rách nát, hai trăm ngàn? Chị Tiểu Duyệt, không phải là chị đang lừa em đấy chứ!”

“Tôi cần thiết phải lừa cô sao?”, Dương Duyệt bất đắc dĩ nói.

Hai bố con này sống trong nhà, còn chưa tới một ngày đã đánh vỡ đồ cổ, khiến Dương Duyệt có khổ mà không nói ra được.

Cũng không thể đuổi họ ra ngoài!

Nếu tin tức bị đuổi truyền tới tai họ hàng, vậy một nhà bọn họ chắc chắn sẽ bị người thân cười nhạo đến chết.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Dương Cảnh Đào cùng Trương Đức Thuận nghe được động tĩnh cũng đi xuống lầu.

“Bố, việc là như thế này”.

Dương Duyệt kể ngắn gọn câu chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK