Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 254

Hai vệ sĩ này bà ta đã bỏ ra số tiền lớn để thuê về, còn từng được huấn luyện chuyên nghiệp.

Nhưng bà ta vẫn không ngờ, bọn họ khi đứng trước Lâm Hàn còn không chịu nổi một đòn.

Bác sĩ Chu cũng biến sắc, không ngờ lại xảy ra tranh chấp lớn như vậy.

“Nhãi ranh kia! Cậu dám gây sự ở bệnh viện à! Trong mắt cậu không còn pháp luật sao!”, bác sĩ Chu hét lớn.

Lộc cộc, lộc cộc!

Có tiếng bước chân vang lên, một người đàn ông trung niên khoác áo blouse trắng đi tới, toàn thân ông ta phảng phất khí chất uy nghiêm.

“Có chuyện gì thế?”

Vừa bước vào phòng, ông ta đảo mắt nhìn mọi người xong thì lạnh giọng nói:

“Viện trưởng Trần, là tên nhóc này đang gây sự!”

Bác sĩ Chu chỉ Lâm Hàn nói: “Cậu ta uy hiếp tôi, bắt tôi phải làm phẫu thuật cho vợ cậu ta trước!”

“Sao? Còn có chuyện này à!”

Ánh mắt viện trưởng Trần rơi vào người Lâm Hàn, chất vấn:

“Cậu kia, cậu đúng là không biết trời cao đất rộng mà, dám ở đây gây sự à!”

“Gây sự?”

Lâm Hàn lắc đầu: “Tôi không hề gây sự, là các người không chịu nói lý lẽ. Tôi trả tiền trước rồi nhưng tại sao khi làm xạ trị lại bị đẩy xuống số 2”.

“Viện trưởng, bà chủ Tống đưa bố đến khám bệnh nên tôi mới xếp tên nhóc này xuống số 2”, bác sĩ Chu nói.

“Bà chủ Tống!”

Ánh mắt viện trưởng Trần khẽ thay đổi nhìn người phụ nữ, bỗng nhiên nở nụ cười:

“Nếu như bà chủ Tống cũng tới, vậy theo lý thì nên xếp số 1”.

Bà chủ Tống rất giàu có, trong tay bà ta là mấy cửa hàng đá quý, đương nhiên phải tiếp đãi chu đáo.

Tiếp đó, viện trưởng Trần lại nhìn Lâm Hàn:

“Nhóc con, kêu cậu xạ trị thứ hai thì cậu cứ làm thứ hai đi, nếu cậu không muốn làm, vậy thì lấy tiền rồi cút đi, bệnh viện chúng tôi không thiếu bệnh nhân!”

Lâm Hàn hơi nhíu mày, không ngờ viện trưởng cũng là người ninh bợ như vậy.

“Cậu trai trẻ, đây là chỗ tốt của người có tiền đó”.

Người phụ nữ đắc ý nhìn Lâm Hàn, nói: “Có tiền thì dù đến đâu cũng sẽ được ưu ái. Một đứa nghèo hèn như cậu, không tiền không quyền, người khác sao phải xếp cậu lên số 1 cơ chứ?”

“Đúng vậy!”

Bác sĩ Chu gật đầu, khinh thường Lâm Hàn: “Này nhóc, cậu còn trẻ, kinh nghiệm xã hội không nhiều, xem đây đây như là một bài học. Xã hội này người có tiền có quyền tự nhiên sẽ có được đãi ngộ đặc biệt thôi”.

“Hi vọng cậu học được một bài học kinh nghiệm từ việc hôm nay. Bây giờ, hoặc là cậu xếp hàng đợi, hoặc là cậu cầm tiền rồi rời đi, chỉ có hai lựa chọn này thôi!”

Viện trưởng Trần đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn Lâm Hàn, không nói lời nào.

“Lâm Hàn…”

Triệu Nhu cắn đôi môi mỏng, mở miệng: “Hay là chúng ta xếp thứ 2 đi”.

Lâm Hàn liếc mắt khinh thường, cười giễu cợt:

“Có tiền có quyền?”

“Lẽ ra muốn cùng các người nói chuyện đàng hoàng, không phải dùng tiền dùng quyền gây áp lực cho các người. Nhưng mà các người không biết tốt xấu, mắt chó xem thường người nghèo”.

“Đem tiền quyền so sánh với tôi, thật không biết trời cao dất dày!”

“Hơ hơ, nhóc con, lẽ nào cậu còn có người chống lưng!”, viện trưởng Trần cười nhạt:

“Cho dù có thế lực phía sau thì sao chứ? Tôi là viện trưởng của bệnh viện, ở đây tôi là người có quyền nhất. Tôi nói không cho cậu làm thì dù ông trời có đến đây cũng vô dụng!”

“Viện trưởng, ông Trương đến rồi!”, bên ngoài đột nhiên có tiếng nói vang lên.

“Ông Trương!”

Mặt viện trưởng Trần và bác sĩ Chu đều biến sắc, lập tức nghiêm túc.

“Mau mời ông ta đến!”, viện trưởng Trần nhanh chóng nói.

Ông Trương này, tên là Trương Xuân, là người của nhà họ Hàn, gia tộc đứng đầu thành phố Đông Hải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK