Chương 291
Sở Tiêu Tiêu nói: “Hồi còn đi làm ở Tiffany, lương mỗi tháng là 5 ngàn tệ, tuy là cũng không thấp, nhưng mỗi tháng trừ tiền thuê nhà, chi tiêu hằng ngày, vốn cũng chẳng còn bao nhiêu”.
“Mà thế thì cũng được, dù sao cũng miễn cưỡng đủ sống qua ngày. Nhưng mà bố tôi đột nhiên lại mắc chứng tăng urê-huyết, cần tiền để lọc thận, phẫu thuật, thuốc men… Chỉ trong vòng nửa tháng, đã tiêu sạch hết số tiền tôi dành dụm được. Chút tiền lương ít ỏi làm ở Tiffany hoàn toàn không đủ”.
Nói đến đây, Sở Tiêu Tiêu lại thở dài:
“Sau cùng không còn cách nào tôi chỉ có thể đến quán karaoke làm gái tiếp rượu, một đêm tiếp vài vị khách uống rượu, mỗi tháng cũng kiếm được hơn 10 ngàn tệ. Tuy nói nghề này không mấy đứng đắn, nhưng cũng đành chịu, tất cả vì kiếm tiền mưu sinh mà thôi”.
Sở Tiêu Tiêu cầm ly bia trên bàn uống một hơi cạn đáy, trên mặt vẫn mang theo nỗi buồn chưa nguôi, cô ta cười khổ nhìn Lâm Hàn:
“Anh Lâm à, anh là người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội, anh không hiểu được sự bất lực và khó khăn trong cuộc sống của lớp người bình dân đâu, hoặc là anh cũng không nghĩ đến, dù sao thì cũng quá khác biệt mà”.
Lâm Hàn lắc đầu, nghiêm túc nói: “Tôi có thể hiểu và tôi cũng đã từng gặp”.
Sự thật là Lâm Hàn cũng đã từng chứng kiến.
Những đứa trẻ ở khu Bành Hộ, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, thân người gầy guộc vàng vọt, cả chuyện đến trường cũng rất khó khăn.
Những người ở đáy xã hội ấy thậm chí còn không thể chống cự được chuyện cưỡng chế di dời phá bỏ.
Còn cả những người ăn vạ ở ven đường đã gặp lúc đi đón Dương Khiết.
…
Những con người này đã gieo vào lòng Lâm Hàn rất nhiều trắc ẩn.
Có những người nghèo khó nhưng vẫn giữ được bản chất tốt đẹp, họ luôn có trách nhiệm với việc của mình, dù chỉ kiếm được vài ba đồng ít ỏi nuôi gia đình.
Có những người lại chọn đường ngang ngõ tắt, sau cùng thì sa lưới pháp luật.
Trên đời này không có đúng sai tuyệt đối, mỗi nhà mỗi cảnh, Lâm Hàn cũng không cách nào phán xét được.
Nhưng nếu gặp một vài chuyện nằm trong khả năng, Lâm Hàn vẫn sẽ giúp đỡ.
“Cô học đại học ngành nào?”, Lâm Hàn không nghĩ nhiều nữa, hỏi lại.
“Ngành quản trị khách sạn”.
Sở Tiêu Tiêu nói: “Nhưng bây giờ tìm việc đúng ngành rất khó, vả lại thu nhập của sinh viên mới tốt nghiệp cũng không cao, bố tôi vẫn còn bệnh, tôi chỉ có thể đến đây làm gái tiếp rượu thôi”.
Lâm Hàn không nói gì thêm, ánh mắt anh hơi dao động, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Anh Hàn, các anh em đều tập hợp đủ rồi”.
Ngô Xuyên cầm điện thoại di động lên đọc tin nhắn, sau đó ghé vào tai Lâm Hàn nói:
“Bọn họ đều đã vào phòng, đang dò hỏi vị trí của Lý Vọng Sơn”.
Lâm Hàn gật đầu.
Két…
Bỗng nhiên, có một người đàn ông đẩy cửa phòng bước vào.
Người đàn ông này dáng người hơi thấp nhưng khá lực lưỡng, tay đeo đồng hồ vàng, xách cặp táp, hai má gã ta đỏ bừng, cả người nồng nặc mùi rượu, hiển nhiên là đã uống rất nhiều.
“Tiêu Tiêu!”
“Tiêu Tiêu!”
Vừa vào phòng, người đàn ông lên tiếng gọi, cặp mắt say ngà ngà rơi vào người Sở Tiêu Tiêu:
“Tiêu Tiêu, anh nghe nói em ở phòng này nên tới đây…”
Gã ta vừa mở miệng thì phà ra mùi rượu nồng nặc.
“Đi nào, đi uống rượu với anh!”
Người đàn ông vươn tay định kéo Sở Tiêu Tiêu đi.
Sở Tiêu Tiêu vội tránh ra, cười xòa nói: “Anh Triệu, em đang bận uống rượu với khách khác rồi, không tiện đâu anh”.
“Khách khác hả?”
Người đàn ông đảo mắt qua Lâm Hàn, sau đó cười nói:
“Tiêu Tiêu à, thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch này có gì mà phải ngồi với nó chứ, vừa nhìn đã biết là thằng nghèo rớt mồng tơi. Em đi uống rượu với anh đi, anh sẽ cho em 10 ngàn tệ! Nếu tối nay em ra ngoài với anh, anh cho em thêm 50 ngàn!”
“10 ngàn tệ sao!”