Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 316

“Phó phòng mà tôi nói với cậu đang ở trong phòng làm việc”.

Lâm Hàn gật đầu, đi vào phòng làm việc.

Một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi đang ngồi trên ghế tựa, ông ta đeo chiếc kính dày cộp, đầu tóc thưa thớt.

“Đây là phó phòng, Trần Kiệt”, trưởng phòng tài chính giới thiệu.

“Cậu Lâm!”

Trần Kiệt lập tức đứng dậy, cảm giác hơi gò bó.

Hôm qua, ông ta đã nhận được tin tức, ông chủ mới muốn điều ông ta đến một công ty chi nhánh khác nhưng là công ty chi nhánh nào thì ông ta cũng không rõ, vậy nên trong lòng có chút lo sợ, sợ Lâm Hàn phân ông ta tới một nơi nào đó nguy hiểm.

“Ông là phó phòng tài chính, chứng chỉ kế toán cấp mấy vậy?”, Lâm Hàn ngồi xuống, hỏi.

“Tôi có bằng kế toán cao cấp, đồng thời trong lĩnh vực kiểm toán, tôi có khoảng mười năm kinh nghiệm về mặt điện toán hóa”, Trần Kiệt thành thật nói.

Lâm Hàn gật đầu: “Nơi mà tôi điều ông tới chính là một siêu thị, có hơn một trăm cửa hàng tại Đông Hải này. Công việc của ông là phụ trách quản lý tài chính của siêu thị, giám sát lãnh đạo công ty. Yêu cầu của siêu thị này với app livestream Sa Ngư cũng như nhau, trong vòng một năm, phải lên được sàn chứng khoán NASDAQ.

“Lại là một công ty lên sàn chứng khoán!”

Trần Kiệt và trưởng phòng tài chính đều giật giật mi mắt.

Bọn họ không ngờ rằng dã tâm của Lâm Hàn lại lớn đến thế, dám nghĩ đến việc trong vòng một năm sẽ đưa được hai công ty lên sàn chứng khoán.

Quá trình này chắc chắn sẽ gặp rất nhiều khó khăn, trở ngại.

“Thế nào, có lòng tin mình sẽ làm tốt công việc này không?”, Lâm Hàn hỏi.

“Có!”

Trần Kiệt nghiêm túc đáp ngay.

Được điều tới làm quản lý tài chính siêu thị, tiền lương không thấp, chắc chắc chức vụ cũng rất cao.

Nếu cứ ở mãi công ty livestream Sa Ngư, có thể trong ba, bốn năm tới, ông ta vẫn sẽ chỉ là phó phòng tài chính, bởi vì các chức vụ cao khác đều có người ngồi cả rồi.

Nhưng đến một công ty mới, chắc chắn ông ta có thể nhận chức trưởng phòng tài chính.

“Có lòng tin là được!”

Lâm Hàn nói: “Tôi chỉ có một câu, yên tâm dốc sức làm việc, tiền không phải vấn đề, đừng có nghĩ đến chuyện tham ô tham nhũng gì ở đây. Cái gì của ông sẽ là của ông, nếu ông thực sự thiếu tiền thì cứ nói với tôi, tôi có thể giúp được đến đâu sẽ giúp đến đó. Nếu ông làm được việc, có thành tích thì biệt thự, xe sang, cổ phần đều là chuyện nhỏ, hiểu chứ!?”

“Hiểu!”

Trần Kiệt lập tức đáp, kích động đến mức run cả người.

Ông ta không hề cảm thấy Lâm Hàn đang vẽ ra viễn cảnh tươi đẹp lừa mình.

Bởi vì ông ta tin Lâm Hàn có năng lực, có tiền để nói ra câu nói này.

Tiền đề là ông ta phải làm được việc.

Đến cả trưởng phòng tài chính cũng phải nhìn Trần Kiệt bằng con mắt ngưỡng mộ.

Chuyện này thể hiện, Trần Kiệt nhận được sự trọng dụng của cậu Lâm rồi.

“Ừm, tôi sẽ đưa địa chỉ trụ sở siêu thị cho ông, ông qua đó báo cáo. Sau khi đến đó, nhớ đi tìm người tên Lương Huy”.

Lâm Hàn đưa địa chỉ cho Trần Kiệt, vỗ vỗ vai ông ta, khích lệ:

“Có vấn đề gì thì cứ liên lạc với tôi, chỉ cần dùng tiền để giải quyết thì không phải là vấn đề. Bởi vì một vài nguyên nhân trước đây mà siêu thị từng bị phá sản, trách nhiệm trên vai ông rất nặng, cố gắng làm việc!”

Lời nói này của Lâm Hàn khiến ánh mắt Trần Kiệt bừng sáng, cả người run lên.

Ông ta bỗng có cảm giác như mình vừa mới tốt nghiệp rồi được đi làm như thời còn trẻ, cố gắng kiếm tiền, cả người hừng hực khí thế.

“Cậu Lâm yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng”, Trần Kiệt gật đầu thật mạnh.

“Ừm, đi đi”, Lâm Hàn đáp.

Trần Kiệt lập tức chào rồi rời đi.

Trưởng phòng tài chính đứng một bên, trông thấy cảnh tượng này thì than thầm trong lòng.

Cách dùng người của Lâm Hàn khiến ông ta kính nể, chỉ có vài câu nói đã đủ khiến Trần Kiệt dốc sức làm việc cho anh rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK