Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 347

“Lâm Hàn…”

Tống Ngọc nghe vậy, nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt đầy phức tạp xen lẫn chút tức giận.

Cô ấy có hơi thích Lâm Hàn, nhưng giờ tình cảm ấy lập tức biến mất sạch sành sanh.

Bởi vì từ đầu tới đuôi, Lâm Hàn chính là một kẻ lừa đảo!

Xe không phải dùng tiền anh mua.

Armani cũng không phải, đều là tiền của ekip chương trình Tôi là triệu phú.

Ngay cả những chuyện ấy anh còn nói dối được, huống chi chuyện anh làm shipper và là người thành phố Thiên Kinh, hiển nhiên cũng đều do anh bịa đặt!

“Có lẽ anh ta thật sự chỉ là một tên dân đen làm công việc giao hàng giống như lời Trịnh Minh Sơn nói thôi…”

Một cảm giác thất vọng bỗng dâng lên trong lòng cô ấy.

Cũng không phải Tống Ngọc khinh những người dân bình thường, cô ấy chỉ ghét việc Lâm Hàn nói dối để lừa gạt người khác thôi.

“Đúng là biết người biết mặt không biết lòng!”

Trương Lan cảm thán, nhìn Lâm Hàn cũng không còn nhiệt tình như trước, ánh mắt lạnh lẽo như băng:

“Lâm Hàn, không ngờ cậu còn trẻ mà lại nói dối! Lừa tôi rằng có nhà ở thành phố Thiên Kinh! Thằng shipper như cậu, cả gia tài mua được một cái toilet ở đó cũng đã giỏi lắm rồi!”

“Vậy mà vừa rồi tôi còn tính để cậu làm bạn trai Tiểu Ngọc”.

“Mẹ, chuyện đã đến nước này, mẹ cũng đừng nói nữa”, Tống Ngọc lắc đầu, tóm lại cô ấy đã quá thất vọng với Lâm Hàn rồi.

“Tôi thấy trong tài liệu kia nói, Lâm Hàn vì muốn chen chân vào giới thượng lưu phải vất vả lắm mới lấy được thiệp mời đến trang viên Hoàng Gia”, Tống Hoài Nhu xoa cằm nói:

“Hiển nhiên, cậu ta có mong muốn trèo lên cao. Nhưng không biết rằng, giới thượng lưu thì chỉ có tiền thôi là chưa đủ, mà còn phải có sản nghiệp và bối cảnh”.

“Lâm Hàn chẳng qua chỉ mới có được 10 triệu tệ đã muốn chen vào giới thượng lưu, quả thật là nằm mơ giữa ban ngày”.

“Nhưng cậu ta đã tự thôi miên coi mình là người trong đó, nên mới nói dối hết lần này đến lần khác để thể hiện, khiến chúng ta coi trọng cậu ta”.

Trịnh Minh Sơn lạnh lùng nhìn Lâm Hàn, lớn tiếng nói:

“Lâm Hàn, mánh khóe lừa đảo của cậu đã bị tôi lột tẩy rồi, giờ cậu còn gì để nói không?”

Tống Ngọc khẽ than: “Lâm Hàn, có lẽ hợp tác về mảng vận chuyển mà anh nói chính là tập trung các shipper lại để mở công ty giao hàng đúng không!”

“Thế nhưng… Lâm Hàn à, tại sao anh lại lừa tôi? Anh không nói thật được hả, nói ra tôi cũng đâu khinh anh đâu”.

“Có điều, sao anh lại lừa tôi chứ? Nói dối hết lần này tới lần khác nào là xe, quần áo, làm shipper…”

Tống Ngọc càng nói càng buồn.

Cái cảm giác bị lừa dối ấy thật sự rất khó chịu.

Lâm Hàn chỉ cười nhạt, anh chẳng muốn giải thích với những người này.

Nhưng dù gì Tống Ngọc cũng có ý định giúp Lâm Hàn đạt được hợp tác mảng vận chuyển nên anh mở miệng nói:

“Cô Tống Ngọc này, tôi không có lừa cô”.

Con ngươi anh trong suốt sạch sẽ, ánh mắt chân thành, Tống Ngọc nhìn mà sửng sốt. Cô ấy bỗng có cảm giác chàng trai này đáng để tin tưởng.

“Lâm Hàn, anh thật sự không lừa tôi ư?”

Tống Ngọc cắn môi, mở to đôi mắt to tròn nhìn Lâm Hàn.

Cô càng nghĩ càng cảm thấy một người gặp chuyện bất bình ra tay giúp đỡ như Lâm Hàn, nhân cách chắc chắn không thành vấn đề.

Con người có phẩm chất tốt như thế sẽ lừa gạt người khác sao?

“Không có”, Lâm Hàn nói.

“Ha ha ha, Lâm Hàn, lúc này rồi mà cậu còn nói dối nữa hả!”, Trịnh Minh Sơn cười to:

“Cô Tống Ngọc ít trải sự đời nên cậu chỉ lừa cô ấy được thôi! Nhưng chứng cứ đã rành rành ra đó, cậu dựa vào cái miệng mà có thể tự chứng minh mình không lừa đảo ư?”

“Được rồi, Lâm Hàn, mời cậu rời khỏi nhà tôi, nhà họ Tống không chào đón một tên lừa đảo”, Tống Hoài Nhu lạnh lùng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK