Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 910

“Đi ăn chút gì đi, sau đó lên đường chạy về Đông Hải trong đêm luôn”, Lâm Hàn nói.

“Được rồi!”, Ngô Xuyên cầm lái đáp.

Cuối cùng thì nguy cơ lần này của Lâm Hàn đã được hóa giải, Ngô Xuyên cảm thấy mừng cho anh từ tận đáy lòng, cuối cùng tảng đá luôn đè nén trong lòng anh ta cũng rớt xuống, cả người nhẹ nhàng thoải mái hơn rất nhiều.

Sau đó, đám Lâm Hàn tìm một quán ăn đặc sản ăn xong, bèn lên đường chạy về thành phố Đông Hải trong đêm, đoán chừng tới sáng là có thể về đến biệt thự núi Vân Mông, gặp lại Dương Lệ.

Lâm Hàn suy nghĩ rồi gọi cho Dương Lệ, trước đó, vì bận đối phó với liên minh hai quý tộc lớn Chu – Khương, anh đã không liên lạc với cô cả mấy ngày, nên giờ rất nhớ cô.

Mà Dương Lệ, cũng rất nhớ Lâm Hàn. Nhưng bởi vì biết anh đang bận chuyện vô cùng quan trọng nên vẫn không liên lạc làm phiền anh, tránh để anh sao nhãng.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, lúc này, Dương Lệ đang bù đầu với mớ công việc.

“Bà xã ơi, dạo này sao rồi?”, Lâm Hàn cười hỏi.

Dương Lệ xoa xoa trán đáp: “Ngoài việc hơi mệt ra thì mọi chuyện đều ổn, công việc cũng vô cùng thuận lợi, bên anh thì sao?”

“Bên anh cũng rất suôn sẻ, hẳn là sẽ nhanh chóng trở về thôi”, Lâm Hàn đáp, cũng không có nói cho Dương Lệ biết mình đang trên đường trở về Đông Hải, anh định cho cô một bất ngờ.

“Vậy là tốt rồi”, Dương Lệ khẽ thở phào. Trong khoảng thời gian này, tuy không biết Lâm Hàn đang bận chuyện gì ở bên ngoài, nhưng cô có thể cảm nhận được áp lực của anh.

Cũng may là giờ Lâm Hàn đã thoải mái hơn, chắc hẳn đã sắp giải quyết xong, cô cuối cùng cũng yên tâm và bớt lo hơn.

Dương Lệ do dự một chút, nhưng rồi lại không nhắc đến rắc rối gần đây khiến cô lo nghĩ. Cô tính đợi Lâm Hàn về rồi nói sau.

Tiếp theo, Lâm Hàn và cô lại trò chuyện một lúc, vì Dương Lệ còn phải làm việc nên anh cũng không làm phiền nữa, cúp điện thoại.

Lúc này, đoàn người Lâm Hàn đã chạy lên cao tốc, phóng về phía thành phố Đông Hải.

Nhìn khung cảnh ban đêm đang không ngừng lùi lại ngoài cửa xe, Lâm Hàn dần dần thả lỏng người. Khoảng thời gian này, anh quả thật rất áp lực, may mà giờ đã giải quyết xong, cuối cùng cũng có thể thư giãn một chút.

 

Hạ Đạt xuống xe nói: “Chúng ta cứ mặt dày, ngày nào cũng đến ngăn trước cửa biệt thự cô ta, không tin cô ta không chịu giúp nhà họ Hạ chúng ta!”

“Bố, chúng ta làm vậy có phải là không được hay cho lắm?”

Hạ Sương bị bắt đến, nhìn Hạ Đạt mà lòng rối bời.

Từ sau lần đến biệt thự núi Vân Mộng gặp Dương Lệ, cầu xin cô giúp đỡ nhưng bị từ chối, đám người nhà họ Hạ họ bèn tới chặn trước cổng biệt thự mỗi ngày, nhằm ép Dương Lệ đồng ý.

Mà Dương Lệ bởi vì công việc gần đây nên ngày nào đều phải ra ngoài, lần nào cũng bị người của nhà họ chặn lại.

Còn kết quả thì lần nào lần nấy đều bị cô từ chối.

“Sao lại không hay? Dương Lệ lạm dụng chức quyền giúp Lâm Hàn, Lâm Hàn lại lạm dụng nó giúp người khác, thế thì tại sao không giúp chúng ta? Cậu ta còn là cổ đông lớn thứ hai của công ty chúng ta đấy, dựa vào đâu mà không giúp?”, Hạ Đạt nói với vẻ đương nhiên.

Hạ Minh đứng cạnh cũng gật đầu, nói: “Đúng vậy, bọn họ giúp nhà họ Hạ chúng ta là điều đương nhiên. Dù sao, công ty này có gần một nửa là của Lâm Hàn. Con không tin, ngày nào chúng ta cũng đến đây chặn trước cổng cô ta, cô ta còn có thể không chịu sao? Nếu thật sự không đồng ý, con sẽ nói chuyện Dương Lệ và Lâm Hàn lạm dụng chức quyền ra ngoài, để xem cô ta còn làm được trong quỹ đầu tư Nhân Phàm nữa không! Con nghe nói, công ty ấy rất ghét kiểu đi cửa sau và lạm dụng chức quyền. Nếu để ban lãnh đạo công ty biết, con đây muốn xem Dương Lệ còn huênh hoang như vậy tiếp được không!”

Hạ Sương nghe vậy, cạn lời với hai người họ, chẳng thèm đôi co với họ nữa.

Rõ ràng là Dương Lệ đã nói sẽ không đồng ý, bảo bọn họ đi tìm Lâm Hàn. Bọn họ còn đứng đây cãi cọ, này đồng nghĩa với việc quấy rối người khác, nên Hạ Sương có chút bực bội.

Ngay lúc này, cổng biệt thự núi Vân Mộng chợt mở, một chiếc Mercedes chạy ra, nhưng bị mấy chiếc xe của đám người Hạ Minh chặn phía trước, nên đành phải ngừng lại.

Dương Lệ nhìn mãi thành quen, mấy ngày nay, mỗi lần cô ra ngoài đều phải lãng phí một chút thời gian và hơi sức cho đám người nhà họ Hạ, sau đó mới đi làm được.

Dương Lệ xuống xe, mặt mày lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ rằng tôi đã nói rất rõ ràng rồi, mấy người cứ tiếp tục làm vậy, tôi cũng sẽ không đồng ý đâu. Chuyện dính đến nguyên tắc thì không cần bàn cãi nữa, nếu mấy người cứ cứng đầu thì đứng trách tôi gọi bảo vệ hay báo cảnh sát”.

Mà lúc này, đoàn người Lâm Hàn cũng vừa chạy đến biệt thự núi Vân Mộng, dừng lại đằng sau đám người nhà họ Hạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK