Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 234

“Nhà họ Vương? Được thôi, hoan nghênh tìm đến cửa”, Lâm Hàn không thèm để ý, ánh mắt loé lên sự lạnh lẽo:

“Không phải mày nói cả đời này sẽ không nếm trải cảm giác cực khổ kiếm tiền sao? Yên tâm đi, không bao lâu nữa mày sẽ hiểu được cảm giác kiếm được tiền khó khăn cỡ nào”

“Mày có ý gì?”, Vương Huy ngơ ngác một lúc.

Lâm Hàn không trả lời anh ta mà lạnh lùng nói:

“Bây giờ, quỳ xuống xin lỗi, sau đó đánh giá 5 sao!”

“Quỳ xuống xin lỗi?”

Vương Huy cười lớn: “Nhóc con, mày điên rồi sao? Kêu Vương Huy tao quỳ xuống xin lỗi mày? Vương Huy tao là nhân vật ở đẳng cấp nào chứ, lại quỳ gối trước một tên shipper như mày…”

Bốp!

Anh ta còn chưa nói hết thì đã bị Lâm Hàn đánh một bạt tai.

Lạch cạch!

Một âm thanh lảnh lót vang lên, cái tát này trực tiếp đánh gãy hai cái răng cửa của Vương Huy, máu tươi nhanh chóng chảy trong miệng anh ta.

“Đau…đau chết tôi mất!”

Vương Huy đau đớn hít một ngụm khí lạnh, cả người co giật.

Ánh mắt Lâm Hàn rét lạnh, không nói tiếng nào lại giơ tay lên đánh.

Bốp!

Bốp!

Bốp!

Những tiếng bạt tai vô cùng lớn liên tiếp vang lên.

Chưa đầy một phút, cả khuôn mặt của Vương Huy bầm tím, sưng phù như cái đầu heo.

“A! A! Đau quá!”

“Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!”

“Tôi quỳ, tôi quỳ, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, xin cậu đừng đánh nữa!”

Cuối cùng Vương Huy cũng thoả hiệp.

Từ nhỏ đến lớn anh ta chưa từng bị ai đánh như vậy.

Cảm giác đau đớn này anh ta không thể nào chịu nổi, trong nháy mắt liền nhận lỗi.

Bịch!

Vương Huy quỳ xuống trước mặt Lâm Hàn, run rẩy nói:

“Lâm Hàn, xin…xin lỗi, tôi xin lỗi vì những lời đã nói lúc nãy!”

Lâm Hàn chắp hai tay sau lưng, ánh mắt anh dừng trên người Chu Nhã Thiến, đồ độc ác thì không thể dễ dàng tha thứ:

“Còn cô nữa, cũng quỳ xuống xin lỗi đi”.

“Cái gì, tôi cũng phải quỳ xuống xin lỗi hả?”

Chu Nhã Thiến trợn mắt cứ tưởng là mình đã nghe lầm, tại sao mình lại phải quỳ xuống xin lỗi tên vô dụng này chứ?

“Lâm Hàn, tên vô dụng nhà anh đang nằm mơ à, làm gì có chuyện tôi quỳ xuống xin lỗi anh!”

Chu Nhã Thiến lạnh nhạt mở miệng, đáy mắt tràn ngập khinh thường: “Sao anh không nhìn lại xem mình là cái thá gì, chỉ là một thằng shipper thì có tư cách gì bắt tôi quỳ xuống nói xin lỗi hả!”

“Hơn nữa, tôi là bạn thân của Tiểu Lệ đấy, nếu như Tiểu Lệ biết anh bắt tôi quỳ xuống xin lỗi, thì xem xem cậu ấy xử lý anh thế nào!”

“Ồ? Vậy ý cô là cô không quỳ đúng không?”, Lâm Hàn nhướng mày, khóe mắt hiện lên tia rét lạnh, anh bước về phía Chu Nhã Thiến.

“Anh…anh muốn làm gì hả?”

Chu Nhã Thiến khẽ biến sắc, trong mắt tràn ngập sợ hãi, cô ta liếc mắt nhìn qua Vương Huy.

Lúc này, Vương Huy đã bị đánh bầm dập không còn nhìn ra hình người.

“Anh đã đánh anh Huy rồi, chẳng lẽ còn muốn đánh cả tôi?”, Chu Nhã Thiến quát lạnh, đầu hơi lắc: “Hừ, không thể nào! Tên vô dụng nhà anh dựa vào đâu mà dám đánh tôi!”

Bốp!

Cô ta vừa dứt lời, tiếng bạt tai giòn giã liền vang lên.

Một dấu bàn tay đỏ chót và đau rát in hằn trên má Chu Nhã Thiến, khóe môi cô ta còn ứa ra máu tươi.

“Há mồm tên vô dụng này, ngậm mồm tên vô dụng nọ, tại sao tôi không thể đánh cô?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK