Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 635

Có lời đồn, ông ta vô cùng thân thiết với người đứng đầu huyện, nhưng đây cũng chỉ là chiêu trò nhằm xây dựng hình ảnh người có quan hệ với Hà Tiến cho người khác thấy mà thôi.

Thật ra, tính cách Hà Tiến này rất bảo thủ nghiêm túc, vô cùng coi trọng lễ nghi.

Triệu Cương dù có tiền nhưng cũng chỉ là một người kinh doanh, trong tay không có quyền hành gì.

Thế nên, khi đứng trước Hà Tiến, ông ta vẫn phải một mực cung kính.

Nhưng, Hà Tiến lại không thèm nhìn tới Triệu Cương, ánh mắt chỉ khóa chặt vào người Lâm Hàn, ông ta mỉm cười dò hỏi:

“Xin hỏi… Có phải cậu Lâm không?”

“Là tôi”.

Lâm Hàn gật đầu.

Ầm!

Nghe được màn đối thoại này, Triệu Cương như bị sét đánh ngang tai, cả người run lên, hai mắt trợn to.

Sao có thể chứ!

Mà Tỉnh ủy đã đặc biệt căn dặn về chàng trai trước mặt này:

“Phải cư xử cung kính, nói gì làm nấy!”

Bên trên là nguyên văn của Tỉnh ủy.

Nghe thế, Hà Tiến kích động suýt đã nhảy cỡn lên, ông ta biết cơ hội đã đến rồi, mà còn là cơ hội ngàn năm có một là đằng khác!

Cậu Lâm này chắc chắn là một nhân vật tai to mặt lớn, chỉ cần săn sóc kỹ càng, nói không chừng sinh thời còn có thể được thăng vài cấp!

“Cậu Lâm, cậu gọi tôi đến có chuyện gì cậu cứ căn dặn, tôi nhất định sẽ hoàn thành thật tốt!”, lúc này Hà Tiến đã mở miệng, nét mặt cung kính đang che giấu kích động trong lòng.

Nếu không có gì ắt hẳn đối phương đã không gọi ông ta đến.

“Ông biết ông ta chứ?”

Lâm Hàn chỉ vào Triệu Cương.

“Đương nhiên biết, ông ta là một người kinh doanh có tiếng trong huyện chúng tôi, tên là Triệu Cương, ông chủ của lò gạch”, Hà Tiến cười nói:

“Sao thế cậu Lâm, chuyện của cậu có liên quan đến Triệu Cương này à?”

 

Nghe thế, cả người Triệu Cương căng thẳng, cảm giác sắp có tại họa ập xuống đầu.

“Ừ!”

Lâm Hàn gật đầu: “Người này ngụy tạo hợp đồng chiếm đoạt ruộng đất. Ông ta còn ức hiếp đồng hương, chèn ép trăm họ. Vừa rồi còn uy hiếp một hộ thôn dân, rằng sẽ làm cho cả nhà bọn họ ra đường ăn mày nửa đời còn lại”.

“Lại có chuyện này à?”

 

Sắc mặt Hà Tiến chợt thay đổi, nghiêm túc hẳn lên, quát lạnh:

“Triệu Cương, ông to gan thật đấy!”

“Ông Hà, tôi…tôi không có…”

Triệu Cương sợ hãi lùi về sau mấy bước, cười xòa muốn giải thích.

“Tôi không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào của ông”, Hà Tiến nhanh chóng cắt ngang:

“Bắt đầu từ bây giờ, mấy lò gạch vượt tiêu chuẩn gây ô nhiễm nghiêm trọng sẽ bị buộc ngừng kinh doanh vô thời hạn để nhằm chấn chỉnh. Ngoài ra, trong mấy ngày tới, ông phải hoàn trả toàn bộ tiền ruộng đất đã trưng thu cho thôn dân địa phương”.

“Còn nữa, bản thân ông có hoàn thành nghĩa vụ đóng thuế chưa thì trong lòng ông là rõ nhất. Lát nữa ông tự đi tự thú đi, nể tình tôi với ông đã từng quen biết, tôi sẽ không báo cảnh sát đến thẳng nhà lôi cổ ông đi, chừa lại cho ông chút mặt mũi!”

“Ông Hà, xin đừng mà! Tôi và ông đã quen biết cũng hơn chục năm rồi, ông đừng làm thế với tôi…”

Toàn thân Triệu Cương run rẩy, vẻ mặt đầy cầu khẩn.

Mấy câu nói vừa rồi của Hà Tiến tương đương đã phán tử hình cho mớ sản nghiệp của ông ta.

Đây chính là sức mạnh của quyền lực!

“Dù có quen biết hơn 10 năm thì ông cũng không thể làm những chuyện phi pháp được!”

Vẻ mặt Hà Tiến không chút thay đổi nói, tỏ ra rất công chính nghiêm minh.

“Ông Hà, ông cho tôi thêm một cơ hội được không!”, Triệu Cương quỳ bịch xuống đất ngay trước mặt Hà Tiến:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK