Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 622

Vèo!

Ngay sau đó, có ba cái bóng đen vọt tới chắn trước mặt Lâm Hàn!

Kế tiếp, ba người họ lạnh mặt xông thẳng đến hơn 20 thanh niên kia.

Bốp!

Bốp!

Từng tiếng đấm đánh lên da thịt lập tức không ngừng vang lên.

Bọn họ tựa như hổ xông vào bầy dê, khí thế rào rạt, chưa tới 2 phút mà hơn 20 người kia đã té lăn ra đất, mặt mày tràn đầy vẻ đau đớn.

“Á á!”

“Đau chết mất!”

Trần Tiếu trợn tròn mắt, không ngờ một đám đàn em hơn 20 người của mình lại bị 3 người của đối phương hạ gục.

Trần Mộng và bạn thân cô ta cũng ngây ra như phỗng.

Con ngươi Nhan Thành co rút lại, không ngờ vệ sĩ của thiếu niên này lại giỏi võ như thế.

“Khó trách cậu ta bình tĩnh như vậy, hóa ra là có vệ sĩ lợi hại!”

“Nhóc con, mày là ai? Có giỏi thì khai tên tuổi ra coi!”

Trần Tiếu nắm chặt con dao bổ dưa trong tay, cảnh giác nhìn Lâm Hàn, hai chân hơi run run, trong lòng cũng âm thầm sợ hãi.

Nói đùa à, hơn 20 tên đàn em còn không phải đối thủ của đối phương, nếu giờ mà nhào vô thì có khác gì đang tự sát đâu?

Cách tốt nhất là biết được thân phận của đối phương rồi tìm cơ hội báo thù sau.

Lâm Hàn lạnh nhạt nhìn Trần Tiếu.

“Mày được! Có khí phách đấy!”

Gã ta nói xong bèn quay đầu đi, ngồi lên chiếc mô tô RSX, giẫm chân ga, kéo ga lao đi.

Đám đàn em thấy Trần Tiếu bỏ đi cũng dìu dắt nhau đứng lên, vội vàng lên xe chạy mất.

Trần Mộng hừ lạnh, cũng lên Passat.

Đợi đến khi bọn họ đi hết, Nhan Thành mới quay đầu lại, đi đến trước mặt Lâm Hàn, cười cảm ơn:

“Không có gì, đây là điều tôi nên làm”, Lâm Hàn xua tay, mỉm cười nói.

“Nên làm?”

Lúc này, Nhan Đại Sơn và Trương Quế Như từ trong nhà đi ra.

Chuyện ban nãy, bọn họ cũng nhìn thấy, nếu không phải có Lâm Hàn thì hôm nay chắc chắn cả nhà họ sẽ gặp rắc rối to rồi!

“Cháu chính là người có ơn với nhà chúng tôi đó!”

Hai người đều tràn đầy biết ơn mở miệng, nói xong, còn định khom lưng cảm ơn Lâm Hàn.

“Chú và dì đừng khách sáo, những chuyện đó… Thật sự là điều mà cháu nên làm”.

“Lâm Hàn, tại sao anh lại nói như vậy?”

“Tôi vừa nói rồi đó, tôi là bạn của Tiểu Bắc, lần này tới là muốn báo với mọi người một tin”.

Lâm Hàn im lặng một lát, cuối cùng vẫn mở miệng nói:

“Cái… Cái gì cơ?”

“Tiểu Bắc đã chết?”

Ầm!

Câu đó giống như một quả lựu đạn nổ ầm ầm bên tai ba người.

“Không thể nào, anh tôi đang yên đang lành ở thành phố Đông Hải, sao có thể chết được?”

Nhan Thành không ngừng lắc đầu, trợn to hai mắt, không tài nào tin nổi:

“Đúng vậy, cậu nhóc, hay là cháu đang lừa chúng tôi? Tiểu Bắc mới hơn 20 tuổi, còn trẻ như vậy thì làm sao mà chết được?”

Nhan Đại Sơn vội vàng bước tới hỏi.

Trương Quế Như cũng lắc đầu, hai mắt dại ra, hoàn toàn không chấp nhận nổi tin dữ này.

Thấy vẻ mặt của ba người, trong lòng Lâm Hàn tràn đầy áy náy, nhưng dù thế nào thì cũng không thể giấu chuyện đó đi được.

Lâm Hàn hít sâu một hơi, mặt đầy đau thương nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK