Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 539

“Tuy nhiên chuyện này bị nhà họ Hồng ém xuống, không ai biết. Nếu ai nhắc đến chuyện này trong nhà máy thì sẽ bị trừ tất cả tiền lương, sau đó đuổi việc”.

“Vừa rồi ông có ghi lại những gì công nhân đó nói không?”

“Tôi ghi lại rồi, còn quay video nữa”, Trần Minh Lượng gật đầu, ông ta là phóng viên, cực kỳ căm ghét kiểu nhà máy độc ác thế này.

“Được!”

Năm giờ chiều, ánh hoàng hôn rực cháy cả một góc trời.

Ba người Lâm Hàn bước ra từ nhà máy mạ điện cuối cùng.

Chiều nay họ đã phỏng vấn các công nhân trong ba mươi nhà máy của nhà họ Hồng, tình hình đều tương tự như người đầu tiên.

Một ngày làm việc 12 tiếng mà lương bình quân chỉ khoảng 3 ngàn tệ.

Thậm chí hai nhà máy trong số đó còn không có bảo hiểm lao động cơ bản nhất cho nhân viên, còn tuyển cả lao động trẻ em.

Trần Minh Lượng đều đã quay lại hết.

Mục đích ban đầu của Lâm Hàn khi đến khu công nghiệp là để tìm hiểu điều kiện sống thực tế của công nhân, nhằm vào nhà họ Hồng.

Nhưng sau khi trải qua những chuyện vừa rồi, lòng anh cảm thấy lạnh lẽo.

Còn những kẻ giàu có, quyền thế ở tầng lớp thượng lưu lại ăn chơi đàn đúm, xa hoa dâm đãng, ăn “bánh bao máu” của những người ở tầng lớp thấp.

“Của cải càng nhiều, trách nhiệm càng lớn!”

Lâm Hàn khẽ thở dài, anh muốn thay đổi mọi thứ và cố gắng hết sức mình.

“Quay về trước đi, Trần Minh Lượng, những video cùng đoạn ghi âm kia tôi hy vọng ông sau khi trở về có thể sắp xếp thật tốt. Đợi thời cơ chín muồi hãy phát tán tất cả những nhà máy ác tâm này ra ngoài”.

“Cậu Lâm xin hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ làm thật tốt!”

Trần Minh Lượng gật đầu, vừa rồi ông ta chính là người thực hiện cuộc phỏng vấn, có vài việc khiến ông ta nghe tới vành mắt ẩm ướt.

Lâm Hàn không nói gì nhiều nữa, lái xe trở lại Hilton.

“Lâm Hàn, là Hồng Chính gọi tới, ông ta nói với tôi rằng lô thiết bị bảo vệ môi trường sẽ được chuyển đến khu công nghiệp vào ngày mai, mong rằng tôi cũng có thể đến đó chứng kiến việc lắp đặt và sử dụng thiết bị”, Trần Nam nói.

“Vậy thì anh đi đi, tốt nhất nên lấy được thông tin của các mẫu thiết bị bảo vệ môi trường và người bán”, Lâm Hàn suy nghĩ một lúc rồi nói.

Trần Nam gật đầu.

“Alo, chồng à!”

Giọng nói dịu dàng của Dương Lệ truyền đến.

“Giám đốc Tôn của quỹ đầu tư Nhân Phàm cho em nghỉ phép vài ngày, ở nhà buồn chán nên muốn tới Kim Lăng tìm anh”, Dương Lệ đáp, trong lời nói tràn đầy nhớ nhung.

“Được, lát nữa anh gửi địa chỉ cho em, ngày mai anh sẽ đón em ở trạm thu phí cao tốc”, Lâm Hàn lập tức đáp, trong lòng cũng nổi lên một cảm giác nhớ mong.

Vì vậy Dương Lệ tới, Lâm Hàn không phải lo lắng việc cô sẽ phải chịu tổn hại gì nữa.

“Ừm, vậy chồng à, ngày mai em thu dọn một chút rồi đến đó!”, Dương Lệ cười hì hì, vô cùng vui vẻ.

Hai người lại trò chuyện một hồi Lâm Hàn mới cúp máy.

Nghĩ đến ngày hôm sau có thể gặp lại người vợ thân yêu của mình, trong lòng Lâm Hàn lại không đè nén được sự kích động cùng phấn khích.

Theo giao hẹn, Dương Lệ sẽ tới nơi vào khoảng thời gian này.

Chưa tới mười phút, một chiếc Mercedes-Benz E350L màu đen từ từ lái ra khỏi trạm thu phí cao tốc và dừng lại bên đường.

“Chồng ơi!”

Dường như có một âm thanh như chim sơn ca truyền tới, cửa xe mở ra, Dương Lệ liền bước xuống chạy về phía Lâm Hàn.

Cô mặc một chiếc váy trắng, khuôn mặt tinh xảo, ngón tay áp út mang chiếc nhẫn có gắn viên kim cương màu xanh Tiffany mà Lâm Hàn dành tặng, trên cổ treo mặt dây chuyền, tăng thêm vài phần khí chất cao quý, giống như cửu thiên tiên nữ.

Cô nhìn Lâm Hàn với đôi mắt to tròn long lanh nước, vừa nhớ mong vừa toát ra tình yêu sâu sắc của mình dành cho anh.

Dương Lệ chủ động mở cánh tay ngọc ôm chặt lấy Lâm Hàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK