Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 337

“Mày!”

Vương Huy và Chu Nhã Thiến nghe xong những lời này suýt nữa phun ra một ngụm máu.

Bọn họ không ngờ rằng Lâm Hàn còn chơi chữ với bọn họ.

Lâm Hàn lại cúi đầu nhìn và phát hiện bộ Armani anh vừa mua dính đầy nước canh rau và rượu.

Cú đá vừa rồi làm lật hai bàn, không kịp tránh mấy thứ này rơi lên người.

“Bộ Armani vừa mua…”

Lâm Hàn có chút đau lòng, rảo bước đến trước mặt Vương Huy, cười lạnh: “Vương Huy, anh đúng là hèn hạ, tôi gọi anh một tiếng anh Vương, là coi trọng anh, ai biết được anh lại vênh mặt lên”.

Bịch!

Lâm Hàn đá một cước vào bụng Vương Huy: “Nói chuyện tử tế với anh về việc hợp tác dịch vụ giao hàng, anh đồng ý thì đồng ý, không đồng ý thì không đồng ý, còn ở đó chế giễu, anh có lòng tự trọng không?”

Bịch!

Lâm Hàn lại bồi thêm một cước.

“Á!”

Vương Huy hét lên, cả người run lên khi bị Lâm Hàn giẫm lên, run rẩy không ngừng.

“Á á á!”

Tiếng hét của Vương Huy vang khắp đại sảnh, mọi người đều nhìn sang.

Nhưng lúc này ánh mắt của họ nhìn Lâm Hàn như thể đang nhìn một người đã chết.

“Thằng nhóc này muốn chết à, hôm nay gia chủ nhà họ Hàn làm lễ nhậm chức, là một dịp nghiêm túc, nó lại đánh người ở chỗ này!”

“Đúng vậy, như thế này là không nể mặt nhà họ Hàn rồi!”

“Mấu chốt là người hắn đánh lại là Vương Huy, Vương Huy là người thừa kế tương lai của nhà họ Vương!”

“Thằng nhóc này, trong một lúc đã đắc tội với hai trong bốn gia tộc lớn ở Đông Hải!”

“Cho dù nhà họ Hàn bỏ qua cho nó thì nhà họ Vương cũng sẽ không bỏ qua!”

“Thằng nhóc này sắp toi đời rồi”.

Mọi người xung quanh chỉ trỏ Lâm Hàn, thì thào, bán tán, ánh mắt thì lạnh lùng giễu cợt

“Bảo vệ đây! Bảo vệ đây!”

Vương Huy nằm trên mặt đất la hét, vừa rồi Lâm Hàn lại đá một cước, khuôn mặt anh ta méo mó vì đau.

Bốn, năm người bảo vệ nghe thấy ồn ào, chuẩn bị đến ngăn cản Lâm Hàn gây rối.

“Đừng đi”.

Có một âm thanh nhẹ nhàng, thanh tao nhưng không kém phần uy nghiêm truyền đến.

Bốn, năm người bảo vệ đó quay đầu lại nhìn, sắc mặt liền thay đổi, cung kính nói: “Cô chủ!”

Người nói chính là Hàn Hinh Nhi.

“Ở một bên xem là được rồi, không được quản chuyện này”, Hàn Hinh Nhi lãnh đạm nói, ánh mắt nhìn về phía Lâm Hàn.

“Vâng!”

Những người bảo vệ đó liền nhanh chóng đứng sang một bên.

“Bảo vệ! Bảo vệ! Bảo vệ đâu? Á ui, đau chết tôi mất! Mau gọi bảo vệ, đưa tên ác ma này ra ngoài!”, Vương Huy nói lớn.

Thời gian đã trôi qua hai phút rồi nhưng vẫn không thấy bảo vệ xuất hiện mà những người đứng xem thì sắc mặt đều đã thay đổi.

Đến bây giờ mà vẫn không thấy bảo vệ đến ngăn cản chuyện này.

Bảo vệ của nhà họ Hàn không thể lơ là một buổi lễ như này được, thế chỉ còn một cách giải thích đó là nhà họ Hàn không muốn ngăn cản chuyện này.

Hoặc là, cậu thanh niên đánh người gây rối này, nhà họ Hàn… Không chọc vào được! Vì thế không ngăn cản.

Nghĩ đến đây, những người xung quanh đều thay đổi sắc mặt, hít vào một hơi.

“Lẽ nào cậu thanh niên này còn có lai lịch lớn ?”

“Nếu không thì vì sao nhà họ Hàn lại khoanh tay đứng nhìn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK